Đạp bay tra nam sếp cũ, tôi hóa thân thành bà chủ - Chương 142: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-19 04:24:31
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúng tái hôn

Lần cuối cùng Văn Huệ An gặp Nguyễn Thành Đông là hơn hai mươi năm .

Anh từ nước ngoài trở về, chạy đến Hải Thành tìm cô, tái hôn, cô hại nữa, nên lừa dối rằng kết hôn và sinh con gái.

Cô cầu xin đừng làm phiền cuộc sống của cô nữa, làm theo, về Bắc Thành kết hôn sinh con, và bao giờ tìm cô nữa.

Cô tưởng rằng kiếp họ sẽ bao giờ gặp , thế mà giờ đây, đàn ông bất ngờ xông , đầu óc Văn Huệ An trống rỗng.

Quá khứ của cô và Nguyễn Thành Đông, giống như một cuốn phim cũ phong ấn vĩnh viễn, câu chuyện tan cuộc, cần chiếu nữa.

Anh nên xuất hiện ở đây.

Văn Huệ An hồn, nghĩ đến điều gì đó, theo bản năng định chặn Văn Nguyễn, nhưng khi giơ tay lên thì đột nhiên cứng đờ.

Vừa nãy, gọi là Văn Nguyễn...

Đoán một khả năng, Văn Huệ An run rẩy khắp , đôi mắt kinh ngạc Văn Nguyễn, Nguyễn Thành Đông.

“Hai !” Thấy vẻ mặt Văn Nguyễn hiện lên sự chột làm , thể Văn Huệ An càng run hơn, giọng the thé, “Văn Nguyễn!”

Văn Nguyễn giải thích tại Nguyễn Thành Đông xuất hiện ở đây, cô cầu nguyện là điều cô nghĩ, nhưng đúng lúc , Nguyễn Thành Đông mở miệng.

“Huệ An, em đừng quát con bé, Văn Nguyễn nhận , là tự chạy đến.”

Văn Nguyễn nhận ... nhận ...

Văn Huệ An , mặt cô chợt tái mét, đầu óc ù , cô bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng về phía Nguyễn Thành Đông, nắm lấy cổ tay kéo ngoài.

“Anh theo !”

Văn Nguyễn nãy tiếng quát của làm cho giật , giờ hồn , thấy sắc mặt như ăn tươi nuốt sống, cô gọi một tiếng , vén chăn định xuống giường, Nguyễn Thành Đông cô một ánh mắt ‘yên tâm’.

Nguyễn Hạo và Ni Phi cửa, đúng lúc thấy Văn Huệ An kéo Nguyễn Thành Đông , gian ở cửa lớn, hai cùng né nhường đường, Văn Huệ An căng thẳng nên để ý đến Nguyễn Hạo.

Sau khi hai rời , Ni Phi đóng cửa, theo Nguyễn Hạo trong, còn vững một chiếc gối ném thẳng mặt.

Văn Nguyễn trừng mắt , “Cậu đúng là cái đồ lắm mồm! Tôi dặn giữ bí mật !”

Mấy ngày nay, hai cha con Nguyễn Thành Đông và Nguyễn Hạo thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cô, cô trả lời, nhắc đến chuyện tai nạn, hôm qua gặp Ni Phi, cô cảnh cáo Ni Phi giữ kín miệng.

thương nặng, cần chạy từ xa đến.

Kết quả là họ vẫn đến, chắc chắn là do Ni Phi cái đồ lắm mồm !

Ni Phi đỡ lấy chiếc gối, chột tránh ánh mắt Văn Nguyễn, đúng là cô dặn giữ bí mật, nhưng muộn .

Khi đẩy cô rời từ chỗ bác sĩ điều trị chính của tổng giám đốc Hạ, cô mới với , đó, gửi tin nhắn cho Nguyễn Hạo .

Sở dĩ đồng ý là vì với Nguyễn Hạo rằng cô gì nghiêm trọng, chỉ cần một tiểu phẫu nữa là , chủ yếu với Nguyễn Hạo chuyện tổng giám đốc Hạ mất trí nhớ quên Văn Nguyễn.

Cậu cũng ngờ hai cha con đến nhanh như !

Nguyễn Hạo đến chiếc ghế cạnh giường bệnh xuống, “Sớm muộn gì họ cũng gặp mặt, giờ chỉ là gặp sớm hơn thôi.”

Ni Phi vội vàng gật đầu phụ họa, “ đúng ! Chỉ là sớm hơn thôi.”

Văn Nguyễn liếc một cái nặng nhẹ, càng chột hơn.

Cậu dám , Nguyễn Thành Đông đến là do lái xe sân bay đón, đường , còn tiết lộ cho Nguyễn Thành Đông tin tức Văn Huệ An đang ở bệnh viện.

Nguyễn Thành Đông chuẩn tâm lý, hôm nay sẽ gặp Văn Huệ An.

Hai ngày nay công tác nước ngoài, tối qua nhận điện thoại của Nguyễn Hạo Văn Nguyễn t.a.i n.ạ.n xe, máy bay riêng xin phép đường bay, quá chậm, liền mua vé máy bay sớm nhất để về.

Trên đường , Ni Phi của Văn Nguyễn về.

Anh vốn định đến xem tình hình của Văn Nguyễn , đó mới tìm Văn Huệ An chuyện, ngờ, gặp mặt bất ngờ như .

Văn Huệ An trực tiếp đưa đến văn phòng, cửa đóng , cô liền kéo cổ áo , mắt đỏ hoe.

“Anh Văn Nguyễn là con gái từ khi nào? Tại đến đây? Mẹ đến ? Các đưa Văn Nguyễn ? Nguyễn Thành Đông, đừng hòng! Các đừng hòng đưa Văn Nguyễn ! Văn Nguyễn là của ! Là của riêng !”

Trạng thái của cô .

Nguyễn Thành Đông nắm lấy vai cô, trả lời câu hỏi quan trọng nhất , “Mẹ , cũng đưa Văn Nguyễn , Huệ An, em bình tĩnh .”

Văn Huệ An thể bình tĩnh, “Anh đưa con bé , tại đến đây?”

Cô dường như rơi trạng thái điên loạn cảm xúc, khuôn mặt trắng bệch chút máu, giơ tay dùng sức đẩy , “Mẹ còn , thì cũng mau , nhanh , cút !”

Nguyễn Thành Đông nhận sự bất thường của cô, dùng sức ôm chặt cô lòng, siết chặt lực đạo, đè nén sự giãy giụa điên cuồng của cô.

Anh dùng những lời nhanh nhất và ngắn gọn nhất để giải thích nguyên nhân và kết quả việc phận của Văn Nguyễn.

“Văn Nguyễn công tác Bắc Thành tháng Tám mới gặp con bé, con bé trông giống em, gặp một liền là con gái em, trợ lý của con bé tiết lộ tuổi và ngày sinh của con bé, mới con bé là con gái .”

Giọng khàn khàn, cố gắng dịu dàng nhất thể, tay còn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, mang theo ý an ủi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dap-bay-tra-nam-sep-cu-toi-hoa-than-thanh-ba-chu/chuong-142.html.]

“Văn Nguyễn sợ em vui, con bé vẫn luôn chịu nhận , cũng gặp Văn Nguyễn, nên em cần lo lắng.”

Văn Huệ An vì lời của mà chậm cảm xúc, đẩy , “Anh buông .”

Nguyễn Thành Đông buông, chỉ nới lỏng lực đạo, để cô dễ chịu hơn, hỏi một cách cẩn trọng.

“Vừa nãy tại kích động như ? Tại sợ đến tìm Văn Nguyễn đến thế?”

Mấy ngày nay Văn Huệ An liên tục bận rộn chuyện của Hạ Tranh, còn tranh thủ chăm sóc Văn Nguyễn, thời gian nghỉ ngơi đủ.

Vừa cảm xúc thăng trầm càng khiến cô kiệt sức, thể thoát khỏi vòng tay của Nguyễn Thành Đông, cô dứt khoát buông xuôi, mềm nhũn trong lòng , cằm tựa vai .

Hốc mắt ướt đẫm, tầm mờ nhạt, lâu mới từ từ mở miệng.

“Khi Văn Nguyễn hai tuổi, đột nhiên tìm đến , mang theo báo cáo xét nghiệm ADN của và Văn Nguyễn, , bà làm sự tồn tại của Văn Nguyễn, cũng làm xét nghiệm ADN từ khi nào.”

“Bà Văn Nguyễn mang trong dòng m.á.u nhà họ Nguyễn, từ trong xương cốt ti tiện, bà sẽ chấp nhận Văn Nguyễn làm cháu gái, bà đến để cảnh cáo , đừng hòng dùng Văn Nguyễn làm con bài để bám víu nữa.”

“Bà tưởng sinh Văn Nguyễn là để nhờ con gái mà vẻ vang, bà nếu để sự tồn tại của Văn Nguyễn, bà sẽ nhận Văn Nguyễn, nhưng bà sẽ đưa Văn Nguyễn nước ngoài, khiến vĩnh viễn gặp Văn Nguyễn.”

“Sau , đến tìm , đuổi , tưởng chỉ gặp một thì chắc , nhưng kết quả là ngày hôm , cho đưa Văn Nguyễn .”

“Ngày hôm đó giáo viên nhà trẻ của Văn Nguyễn gọi điện cho , Văn Nguyễn sốt, liền vội vàng đón con bé, đến nơi thì thông báo, con bé đồng nghiệp bệnh viện của đón .”

“Tôi hỏi khắp nơi ai đón, đang định báo cảnh sát thì nhận điện thoại của , bà giữ lời hứa, gặp , bà liền đưa Văn Nguyễn .”

Những ký ức tồi tệ của quá khứ ùa về, giọng Văn Huệ An nghẹn ngào, run rẩy.

Cô giải thích với bà cụ, là Nguyễn Thành Đông tự tìm đến, cô vạch rõ ranh giới với , cô còn lừa Nguyễn Thành Đông rằng cô kết hôn, Văn Nguyễn cũng con .

Cô bảo bà cụ tự hỏi Nguyễn Thành Đông.

Bà cụ cúp điện thoại, một lát gọi , hỏi Nguyễn Thành Đông, đúng như lời cô , nhưng để đề phòng cô đổi ý, biến quá nhiều, vẫn quyết định đưa Văn Nguyễn .

Tuy nhiên, xét thấy cô biểu hiện , thể cho cô một cơ hội.

Bà cụ cho cô một địa chỉ, cho đưa Văn Nguyễn đến đó, nếu cô thể kịp thời chạy đến, lẽ còn thể gặp Văn Nguyễn.

Quá xa, ở Luân Đôn, bay từ Hải Thành đến mất 12 tiếng, cô thế lực nhà họ Nguyễn, nếu bà cụ giấu Văn Nguyễn mãi mãi, thì quá dễ dàng.

Cô mua chuyến bay sớm nhất, trong 12 tiếng đó, cô hoảng sợ tột độ, tinh thần dày vò và tra tấn, cứ như một giây dài tựa năm.

Kết quả là bà cụ chơi khăm cô.

xuống máy bay, điện thoại bật, thấy Chung Lan gửi nhiều tin nhắn cho cô, và vài cuộc gọi nhỡ.

Chung Lan , Văn Nguyễn ai đặt ghế phòng truyền dịch của Bệnh viện Tùng Lập, sốt nặng, những thứ khác thì , đang truyền dịch .

Theo thời gian Chung Lan , khi bệnh viện phát hiện Văn Nguyễn, chuyến bay của cô cất cánh.

12 tiếng máy bay về, Văn Nguyễn hạ sốt.

May mắn là Văn Nguyễn ngủ ở trường, giáo viên bế giao cho ‘đồng nghiệp’ của cô, tỉnh dậy ở bệnh viện, cô bé chuyện gì xảy , may mắn làm cô bé sợ hãi.

Bà cụ đó gọi điện cho cô.

“Tôi chỉ dọa cô một chút, 12 tiếng dày vò, chắc hẳn đủ để cô nhớ đời , là xem cô còn khá hiểu chuyện.”

“Văn Huệ An, cô nhớ kỹ, chỉ cần Thành Đông đó là con của , hai con cô kiếp đừng hòng gặp mặt, làm .”

Bà cụ dùng giọng điệu bình thản nhất, những lời đáng sợ nhất, Văn Huệ An sẽ làm , cũng tuyệt đối khả năng làm .

nãy cô tưởng Nguyễn Thành Đông và Văn Nguyễn nhận , gần như là nỗi sợ hãi theo bản năng.

Trong văn phòng, Nguyễn Thành Đông ôm chặt Văn Huệ An.

Anh những chuyện , ai cho .

Năm đó khi ly hôn, cha ép buộc đưa nước ngoài, tiếp quản công ty ở nước ngoài, làm việc như điên, nắm quyền, trở về tái hôn với cô, mới đến Hải Thành tìm cô.

Cô lừa kết hôn, lóc cầu xin buông tha cho cô, chọn buông tay, trở về Bắc Thành liền sắp xếp cho xem mắt, ngày hôm liền

bay nước ngoài, nhập viện, trở về chấp nhận hôn nhân môn đăng hộ đối.

“Anh xin , xin .”

Anh vùi mặt sâu hõm cổ Văn Huệ An.

Anh tưởng trải qua bao nhiêu năm, ở cái tuổi gần đất xa trời, tình cảm xưa cũng phai nhạt, nhưng giờ phút ôm cô, mới nhận , thật sự nhớ cô.

Nghe tiếng cô , tim vẫn như kim châm.

“Huệ An, chúng tái hôn ?”

Tiếc nuối những tháng năm trôi qua vô ích, gần như buột miệng , Văn Huệ An vốn đang tựa vai để định cảm xúc, , cô im lặng lâu, cuối cùng dùng sức đẩy .

Nguyễn Thành Đông phòng , lập tức đẩy .

Văn Huệ An lùi hai bước, khi trút bỏ những cảm xúc của cuộc trùng phùng, cô bình tĩnh , ánh mắt trở vẻ thờ ơ.

“Nguyễn Thành Đông, duyên phận của chúng đứt từ lâu , Văn Nguyễn nhận , cũng sẽ tái hôn với , hôm nay thể đến thăm Văn Nguyễn, thăm xong thì về .”

Loading...