Đạp bay tra nam sếp cũ, tôi hóa thân thành bà chủ - Chương 140: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-19 04:24:29
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Văn Huệ An xuất hiện tại phòng bệnh của Văn Nguyễn lúc chín giờ tối hôm đó.
Thẩm Dật Phàm lái xe sân bay đón cô, đường kể bộ tình hình.
Trước khi cô đến, cuộc gọi cầu cứu của Văn Nguyễn chỉ Hạ Tranh t.a.i n.ạ.n xe, hé răng nửa lời về bản , nên Văn Huệ An khỏi sân bay mới cô cũng gặp chuyện.
Kìm nén suốt quãng đường, vốn định gặp Văn Nguyễn sẽ mắng cô một trận, nhưng thấy cô đó với đầy vết thương, những lời trách mắng nghẹn trong cổ họng, mắt Văn Huệ An tức thì đỏ hoe.
Cô nhanh chóng bước tới, tay nhẹ nhàng chạm trán Văn Nguyễn đang quấn băng gạc, giọng nghẹn ngào, “Đau con?”
Văn Nguyễn vốn đang ngẩn ngơ cửa sổ, đầu thấy Văn Huệ An, lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
“Mẹ ơi, cứu Hạ Tranh, cứu ạ.”
Cô nãy còn , nhưng khoảnh khắc thấy Văn Huệ An, nước mắt tuôn rơi như những hạt châu đứt dây, thể nào kìm , “Mẹ ơi, sẽ cứu sống ?”
Văn Huệ An đầu tiên thấy con gái hoảng loạn đến thế, bất lực và sợ hãi, dường như trời đất sắp sụp đổ.
Trên đường tới đây, Văn Huệ An Thẩm Dật Phàm kể, vốn dĩ chiếc xe va chạm ghế phụ lái, nhưng Hạ Tranh đ.á.n.h mạnh tay lái, dùng che chắn cho Văn Nguyễn.
Văn Huệ An đây vẫn luôn thích Hạ Tranh, luôn cảm thấy con gái chỉ lời khi ở bên .
thể phủ nhận, khi Hạ Tranh nhường sự sống cho Văn Nguyễn, cô cảm thấy chấn động trong lòng, và càng thêm ơn.
Văn Huệ An xoa đầu con gái, cúi , đưa tay lau nước mắt cho cô, thương xót : “Được, sẽ cứu sống nó.”
Rời khỏi phòng bệnh của Văn Nguyễn, Văn Huệ An trực tiếp theo bác sĩ chủ trị của Hạ Tranh đến phòng họp.
Cuộc hội chẩn chỉ cần khoa tim mạch, mà còn cần các chuyên gia xương khớp, phẫu thuật lồng n.g.ự.c và phẫu thuật tổng quát. Thẩm Dật Phàm với Diêu Uy rằng của Văn Nguyễn sẽ đến, vì Diêu Uy thông qua các mối quan hệ để mời các chuyên gia từ các khoa khác.
Một nhóm các chuyên gia hàng đầu trong ngành chạy đua với thời gian để nghiên cứu phương án điều trị cho Hạ Tranh.
…
Suốt năm ngày liền, Hạ Tranh vẫn thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí vài giấy báo t.ử gửi .
Tình trạng của Văn Nguyễn thì ngày càng khả quan, chỉ điều tinh thần ngày càng tệ , mỗi ngày tỉnh dậy là hỏi về Hạ Tranh, mở miệng nhắm mắt cũng chỉ nhắc đến Hạ Tranh.
Thẩm Dật Phàm mỗi ngày chạy chạy giữa công ty và bệnh viện, Văn Huệ An thì chạy giữa phòng bệnh của Hạ Tranh và phòng họp, cả hai đều bận rộn, nên cơ bản đều là Trình Sương ở bên Văn Nguyễn.
Ban đầu Trình Sương còn thể những lời ý để an ủi Văn Nguyễn, nhưng phía Hạ Tranh vẫn tin , cô cũng an ủi thế nào nữa.
Thấy Văn Nguyễn ngày càng gầy yếu, cô gọi điện thoại cho Chương Đồng Đồng đến.
Chương Đồng Đồng là ngày thứ năm mới Văn Nguyễn t.a.i n.ạ.n xe. Cô vội vàng chạy đến khi điện thoại, ôm Văn Nguyễn một trận.
Văn Nguyễn an ủi cô vài câu, thực sự còn sức lực, giường gì nhiều.
Trình Sương gọi Chương Đồng Đồng ngoài, Chương Đồng Đồng chút tức giận, trách cô: “Sao giờ mới gọi cho !”
Trình Sương xin , “Văn Nguyễn đang mang bầu, trong nhà một đống chuyện, lo lắng.”
Điện thoại của Văn Nguyễn hỏng, Thẩm Dật Phàm ngày hôm đưa cho cô một chiếc điện thoại mới. Vừa mở máy, Chương Đồng Đồng gọi điện tới.
Lúc đó Trình Sương đang ở cạnh Văn Nguyễn, rõ lời Chương Đồng Đồng .
Chương Đồng Đồng hiện tại quả thực một đống chuyện.
Ngày sinh nhật Văn Nguyễn, cô vốn dĩ tâm trạng , nhưng kết quả là sáng sớm hôm đó, chồng cô đến.
Kể từ khi cô m.a.n.g t.h.a.i đứa thứ hai, chồng ngừng "chiến tranh", thái độ đối với cô cũng khá , vì chồng đến, cô nghĩ nhiều, vì tâm trạng nên còn nhiệt tình tiếp đón.
Kết quả là chồng với cô một chuyện, đúng hơn là thông báo.
“Đồng Đồng , Đại Bảo sẽ là con ruột của con.”
Cô mà mặt mày ngơ ngác.
Bà cụ một hồi, ý chính là: đăng ký hộ khẩu Đại Bảo hộ khẩu của cô và Phan Thụy.
Cô gọi một cuộc điện thoại, Phan Thụy lập tức từ công ty về nhà.
Phan Thụy kéo cô phòng giải thích, hối xin , ngờ tự chạy đến, vốn định bàn bạc kỹ với cô , mới đón hai con (bà cụ và đứa trẻ) về.
Bàn bạc cái gì?
Em gái của Phan Thụy tìm tình yêu đích thực, nhà đàn ông giàu , nhưng chấp nhận ly hôn và con, vì cô lừa dối từ khi bắt đầu hẹn hò, rằng kết hôn, con.
Bây giờ hai sắp kết hôn, em gái cũng mang thai, cô gọi điện cho , cho Đại Bảo , nếu cô đưa chồng về nhà sẽ lộ tẩy.
Bà cụ nuôi cháu ngoại (Đại Bảo) từ nhỏ, tình cảm sâu sắc, đương nhiên cho . Sau một hồi suy nghĩ, bà nhắm đến Phan Thụy và Chương Đồng Đồng.
Phan Thụy : “Ý của là, hộ khẩu Đại Bảo sẽ đăng ký ở chỗ chúng , như Đại Bảo vẫn là con cháu nhà họ Phan của chúng , cả nhà đều vui.”
“Sau cô cũng về quê nữa, cứ ở Hải Thành, em gái đưa chồng về sẽ trực tiếp đến Hải Thành, chỉ cần về quê thì sẽ vạch trần.”
“Mẹ bàn bạc với mấy , vì chuyện mà ăn ngon ngủ yên, gầy một vòng, tuần còn nhập viện, thực sự đành lòng.”
“Hơn nữa, Đại Bảo cũng là do chúng lớn lên, nếu thực sự cho thằng bé , cũng nỡ, vốn nghĩ, đợi qua sinh nhật của Văn Nguyễn sẽ bàn bạc với em.”
“Đồng Đồng , em thể thông cảm cho đúng ? Anh thật sự làm em tức giận, nhưng cứ sống c.h.ế.t như , cũng thể mặc kệ , dù thì hộ khẩu chỉ thêm một , sẽ cố gắng kiếm tiền hơn nữa, ba đứa trẻ cũng nuôi nổi.”
Chương Đồng Đồng lúc đó tức điên lên, thông cảm cái quỷ gì, cô thể thông cảm .
Cô kiềm cơn giận, ngay tại chỗ x.é to.ạc mặt nạ với bà cụ, lúc cãi dữ dội nhất còn dùng điện thoại đập Phan Thụy, làm thương ở mặt, màn hình điện thoại cũng vỡ nát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dap-bay-tra-nam-sep-cu-toi-hoa-than-thanh-ba-chu/chuong-140.html.]
Một buổi chiều cãi vã ầm ĩ trôi qua, cuối cùng cô động t.h.a.i khí, đau bụng, Phan Thụy đưa cô đến bệnh viện. Cô quên mất chuyện tiệc sinh nhật, ngày hôm mới nhớ , vội vàng gọi điện cho Văn Nguyễn.
…
Ngoài phòng bệnh, Chương Đồng Đồng hối hận và tự trách.
“Cho nên hôm đó lúc gọi điện, Văn Nguyễn mới tỉnh một lúc thôi, ôi chao, lúc đó chỉ lo kể khổ, cô còn cứ hết, rõ ràng cô khó chịu như , cuối cùng còn an ủi .”
Mắt cô đỏ hoe, nước mắt chảy ròng ròng, Trình Sương đưa khăn giấy cho cô.
“Văn Nguyễn chỉ sợ lo lắng, nên mới cho với .”
Chương Đồng Đồng lau nước mắt, chợt nhớ hỏi về Hạ Tranh, “Hạ Tranh thế nào , lắm ? Mình thấy trạng thái của Văn Nguyễn đúng, như thể mất hồn , bao giờ thấy cô như thế.”
Trình Sương thở dài.
“Thật sự lắm, bác sĩ Hạ Tranh thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, Văn Nguyễn bây giờ ăn nổi, mở mắt nhắm mắt đều là Hạ Tranh, nửa đêm còn tỉnh, hôm qua cứ nhất định đòi Hạ Tranh một , về trạng thái càng đúng.”
Cô Chương Đồng Đồng, “Mình chỉ là khuyên thế nào nữa, và cô quen bao nhiêu năm, nên nghĩ để đến khuyên.”
rõ ràng, hiệu quả , Chương Đồng Đồng ở bên cô hai ngày, Văn Nguyễn vẫn trong trạng thái dở sống dở c.h.ế.t.
Muốn cô sống , trừ khi Hạ Tranh tỉnh.
…
Cảnh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân vụ t.a.i n.ạ.n xe , nhưng vì đoạn đường đó camera giám sát hỏng, là thời tiết mưa bão lớn, rửa trôi nhiều dấu vết.
Không nhân chứng, nhân chứng duy nhất là Tưởng Thanh Duyên ngang qua thấy, mưa quá lớn rõ biển xe tải lớn, manh mối đứt, khó điều tra.
Tin duy nhất, ngày thứ tám, Hạ Tranh tỉnh .
Anh thoát khỏi máy thở, rút ống, thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, chiều ngày thứ tám, cuối cùng chuyển sang phòng bệnh thường.
Trình Sương sớm Hạ Tranh tỉnh, vội vàng cho Văn Nguyễn, bởi vì khi cô nhận điện thoại của Thẩm Dật Phàm, Văn Nguyễn mới bắt đầu truyền dịch, kim cắm xong.
Cô Văn Nguyễn sẽ sốt ruột qua đó, nên tạm thời giấu, đợi cô truyền dịch xong hết, đợi y tá đến rút kim mới cho cô .
“Hạ Tranh tỉnh .”
Chỉ một câu , như liều t.h.u.ố.c tiên, đôi mắt Văn Nguyễn gần như sáng bừng lên ngay lập tức.
Phòng bệnh của Hạ Tranh ở tầng , chân Văn Nguyễn vẫn thể , Trình Sương yêu cầu một chiếc xe lăn, đẩy cô qua đó.
Vừa bước cửa, bên trong mấy .
Thẩm Dật Phàm, Vu Dương, Nghê Phi, vài quản lý cấp cao của Minh Hợp, và Triệu Đỉnh, sáng lập Phi Đỉnh Đầu Tư.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, đều đầu , thấy Văn Nguyễn, đều vội vàng nhường đường.
Chỉ Thẩm Dật Phàm nhúc nhích, sắc mặt kỳ lạ, cúi đầu thở dài.
Hạ Tranh quấn băng gạc trán, đang dựa gối giường bệnh, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cổ áo mở rộng, yếu ớt nhưng lười biếng, toát lên vẻ gợi cảm bệnh tật.
Anh Văn Nguyễn từng chút một đến gần, phản ứng gì, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ cô.
Trình Sương đẩy Văn Nguyễn đến cạnh giường về phía Thẩm Dật Phàm, Văn Nguyễn nắm lấy tay Hạ Tranh.
Không nên lời, ngàn vạn lời đều hóa thành nước mắt, cô nâng tay lên đặt môi, lóc t.h.ả.m thiết.
“Hạ Tranh… Hạ Tranh…”
Cô khẽ thì thầm, ngừng gọi tên , Hạ Tranh xoa đầu an ủi cô như đây.
Thậm chí, còn lạnh lùng, đợi đến khi cô thể tự chủ, rút tay về.
Khi Văn Nguyễn ngẩng đầu , hỏi một câu.
“Cô là ai.”
Trong cả phòng bệnh, trừ Thẩm Dật Phàm, tất cả đều thể tin về phía Hạ Tranh, như thể gặp ma, thấy sắc mặt lạnh lùng,
Theo bản năng về phía Văn Nguyễn.
Văn Nguyễn cũng sững sờ, cúi đầu lòng bàn tay trống rỗng, ngẩng đầu Hạ Tranh, nước mắt cũng ngừng rơi.
“Anh… gì? Tôi là ai? Anh là ai?”
Hạ Tranh rút một tờ khăn giấy, như thể ghê tởm lau tay nước mắt cô làm ướt, rõ ràng đang bệnh, nhưng vẫn giữ vẻ cao ngạo thể với tới, kiêu căng đến thể tả.
“Tôi làm cô là ai? Đừng động tay động chân, dơ c.h.ế.t .”
Anh ghét bỏ liếc Văn Nguyễn, ánh mắt đó trong trẻo nhưng sắc lạnh, khiến Văn Nguyễn cứng đờ.
Trong phòng bệnh im lặng như tờ, tĩnh mịch đến đáng sợ, Thẩm Dật Phàm ho khan một tiếng bằng cách che miệng, bước tới một bước, đẩy xe lăn của Văn Nguyễn ngoài.
Đóng cửa phòng bệnh, thở dài.
“Anh nhớ tất cả , chỉ duy nhất quên em.”
Đầu óc Văn Nguyễn trống rỗng một thoáng, Thẩm Dật Phàm thấy cô khó chấp nhận đến nghẹt thở, cố nhịn tiếp:
“Anh chỉ chấn động não, mà chân của … bác sĩ , lẽ cả đời cũng dậy nữa.”
Ánh mắt Thẩm Dật Phàm sâu Văn Nguyễn, lặp một câu.
“Có lẽ cả đời cũng dậy nữa, Văn Nguyễn, em hiểu ?”