Đạp bay tra nam sếp cũ, tôi hóa thân thành bà chủ - Chương 125: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-19 04:24:14
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô những năm qua sống ?

Văn Nguyễn tỉnh dậy một giấc là sáu giờ sáng hôm .

Bị tiếng chuông báo thức của Hạ Tranh làm phiền.

Lưng tựa lồng n.g.ự.c ấm áp của đàn ông, cô mơ mơ màng màng mở mắt, thò tay xuống gối lấy điện thoại, giờ, "Chuông báo thức sớm ? Anh việc ?"

Hạ Tranh tỉnh giấc ngay khi chuông báo thức đổ đầu tiên, cánh tay siết chặt, ôm cô lòng, "Ừm, về Hải Thành họp."

Văn Nguyễn bỗng sực nhớ , đúng , đây là Bắc Thành, Hạ Tranh hình như tối qua mới đến, tối qua cô quán bar với Lâm Duyệt, đó cô tự uống say, Hạ Tranh đến đón cô.

Đưa tay gạt bỏ bàn tay hư hỏng đang quấy phá n.g.ự.c , Văn Nguyễn xoay trong lòng Hạ Tranh, "Anh bay thẳng từ Singapore về Hải Thành ? Sao đến đây?"

Vừa dứt lời, cô thấy vết thương mặt , gò má trái bầm tím một mảng, trông như đánh.

Cô đưa tay chọc chọc vết thương đó, "Anh đ.á.n.h với ai ?"

Bàn tay cô gạt bỏ của Hạ Tranh trượt xuống eo cô, ôm lấy vòng eo thon gọn, mặt vùi cổ cô, hít hà mùi hương độc đáo cô, cô nhắc đến chuyện thì thấy bực , há miệng c.ắ.n mạnh một cái cổ cô.

"Em còn mặt mũi mà nhắc , mấy ngày gặp, sợ em nhớ quá, cố gắng thu xếp thời gian đặc biệt bay qua thăm em, cho em một bất ngờ, kết quả em cho một phen hú vía."

Anh ba hoa mấy câu về chuyện tối qua, hề nhắc đến sự lo lắng và bất an của suốt chặng đường, trọng điểm đều đặt sự trơ trẽn của Tưởng Thanh Duyên và cơn ghen của bản .

"Hắn còn ôm em, em dựa lòng ngủ ngon lắm đấy nhé, em còn ôm eo nữa."

Văn Nguyễn chẳng chút ấn tượng nào về những gì , chỉ mơ hồ nhớ hình như tối qua khi xuống xe thấy Tưởng Thanh Duyên và Trần Dịch.

Cô vòng tay ôm lấy mặt , dịu dàng dỗ dành, "Không là say rượu , em cứ nghĩ là đến đón em chứ, đừng giận nữa."

Hạ Tranh với đôi mắt đen sâu thẳm, "Vậy tối qua xảy chuyện gì? Sao em vui?"

Văn Nguyễn im lặng một chút, ôm chặt lấy , hôn nhẹ lên môi , "Chuyện dài lắm, em sẽ kể cho , đang vội ? Mau dậy ."

Hạ Tranh quả thực dậy , nếu sẽ kịp.

Anh xoa đầu cô, "Em ngủ thêm chút nữa , họp xong, tối còn bữa tiệc, sáng mai sẽ vội về."

Ngày mai?

Văn Nguyễn nhớ diễn đàn trí tuệ nhân tạo của Tập đoàn Nguyễn thị, Hạ Tranh chắc chắn sẽ tham dự, mời phát biểu tại diễn đàn chính, thể vắng mặt.

Hạ Tranh phòng tắm tắm vòi sen, ngoài lấy một chiếc quần trong vali mặc .

Văn Nguyễn gối , mắt lướt qua cơ bụng tám múi của , hỏi về diễn đàn, "Diễn đàn AI của Tập đoàn Nguyễn thị, định đưa ai ?"

Hạ Tranh thắt dây lưng, lấy một chiếc áo sơ mi mặc .

"Anh mời phát biểu, chiếm suất. Minh Hợp thể thêm hai , một là Thẩm Dật Phàm, nếu em , thì để Hướng Hạo ."

Hạ Tranh đến mép giường, cúi véo má cô, "Thật sự ?"

Văn Nguyễn , "Anh em ?"

Hạ Tranh thật, " , tuy cũng em gặp Tưởng Thanh Duyên, nhưng đây là cơ hội để em mở rộng mối quan hệ. Em cần sợ Diêu Mạn gây sự với em, Diêu Uy cũng sẽ , đến để nịnh bợ Nguyễn Thành Đông, tuyệt đối sẽ để Diêu Mạn gây rối ở nhà họ Nguyễn."

Anh tình nguyện nhắc đến Nguyễn Hạo.

"Thằng nhóc đó tuy phiền phức, nhưng nhà họ Nguyễn là địa bàn của nó. Hai chúng chừng em, sẽ ai dám ức h.i.ế.p em. Chủ yếu là bối cảnh chính thức, quy mô lớn, nhiều nhân vật tầm cỡ sẽ đến, em thì đáng tiếc."

Văn Nguyễn và cùng tham vọng, cô vì tình cảm cá nhân mà bỏ lỡ một sự kiện lớn như .

Đương nhiên, cũng một chút tư tâm.

Anh nhiều hơn rằng Văn Nguyễn là vợ .

Văn Nguyễn thấy sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt ẩn chứa sự mong đợi, cô im lặng một chút, xoa xoa má .

"Em sẽ cân nhắc."

Sau khi Hạ Tranh rời , Văn Nguyễn ngủ thêm một giấc nữa, ngủ đến mười giờ thì điện thoại làm phiền.

Thang Chấn, sáng lập Linh Nhĩ, gọi đến, rằng công tác về, hỏi khi nào cô đến Linh Nhĩ để chuyện ký hợp đồng. Văn Nguyễn một giờ sẽ đến.

Cúp điện thoại, cô phát hiện Nguyễn Hạo nửa tiếng gửi một tin nhắn WeChat.

Nguyễn Hạo: [Toang , bố em chuyện ]

Biết chuyện gì? Câu hết, mí mắt Văn Nguyễn giật giật, cô gọi thẳng điện thoại, chuông reo hai tiếng thì đầu bên trực tiếp cúp máy.

Văn Nguyễn: "???"

Nguyễn Hạo nhận điện thoại của Văn Nguyễn khi đang ở bệnh viện.

Trong phòng bệnh của cha .

Bây giờ cả trái tim như nhảy lên đến tận cổ họng, căng thẳng hoảng sợ.

Chiều hôm qua, khi cha thấy Văn Nguyễn, ông đúng là sốc, nhưng biểu hiện bất thường nào khác, trực tiếp bảo cút về công ty, đó cũng tìm nữa, vẻ như thật sự tin lời Văn Nguyễn.

Kết quả là, sáng nay cha gọi điện đến đây, cứ nghĩ chuyện gì nên vội vàng chạy đến, thì—

"Con Văn Nguyễn là chị con từ bao giờ? Ai cho con ?"

Nguyễn Hạo hỏi đến ngớ , theo bản năng giả ngu , cha hỏi, "Chuyện ngoài con, cô út của con, Ní Fēi, còn ai nữa ?"

Nghe câu , Nguyễn Hạo thầm nghĩ xong đời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dap-bay-tra-nam-sep-cu-toi-hoa-than-thanh-ba-chu/chuong-125.html.]

Khi đang luống cuống tay chân, cha nhận một cuộc điện thoại công việc. Cậu hoang mang tột độ, lén lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Văn Nguyễn, hỏi cô làm .

Kết quả là vài chữ, giọng giận mà vẫn uy nghiêm của cha truyền đến từ phía đầu, "Bỏ điện thoại xuống."

Tay run lên, dòng tin gõ xong [Toang , bố em chuyện ] trực tiếp gửi thành công, kịp thu hồi, liền nhét điện thoại túi quần.

Cha chỉ đơn giản dặn dò vài việc cúp điện thoại, để điện thoại sang một bên. Ánh mắt sắc lạnh thể thấu rõ thứ về phía , lời nào, áp lực giận mà vẫn uy nghiêm khiến hoảng loạn vô cùng.

Cha lặp câu hỏi, "Con Văn Nguyễn là chị con từ bao giờ? Ai cho con ?"

Nguyễn Hạo từ nhỏ sợ ông, giờ phút bộ áp lực của ông giải phóng, lưng căng cứng đến mức cong , rụt vai, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất.

Cậu sợ chuyện sẽ phức tạp hơn, dám lôi bà nội và cô út , nên nhận hết chuyện về .

"Có một bố công tác, con thư phòng của bố tìm một cuốn sách, cẩn thận làm rơi cuốn y thư bố để ở tầng thứ tư, góc ngoài cùng, bên trong một chiếc chìa khóa. Con quá tò mò, nên... nên mở ngăn kéo ."

Cậu hiểu tại chỉ một đêm ngắn ngủi mà cha như tất cả.

Cha sẽ giải thích với , nhưng sự việc đến nước , thể .

Nguyễn Hạo cúi đầu, rằng lén xem nhật ký và cha một vợ cũ, rằng phòng chứa đồ mà cha cho phép ngoài , thấy cuốn album quý giá mà ông cất giữ, trong đó là Văn Huệ An.

Nói rằng vô tình xem video bữa tiệc mừng công của Vinh Lập, thấy mặt Văn Nguyễn giống phụ nữ trong album, đều họ Văn, đều ở Hải Thành, nên nhờ Ní Fēi giúp đỡ điều tra.

Nói rằng vì tò mò về Văn Nguyễn nên mới đến Hải Thành tìm cô.

Nói rằng cô út Paris, tiện đường nhờ xe của sân bay, thấy Văn Nguyễn. Sau khi thấy gương mặt của cô thì sốc, gọi điện cho cha ngay lập tức nhưng ngăn . Cậu bất đắc dĩ mới kể hết chuyện.

Nguyễn Hạo lắp bắp xong, đầu cũng dám ngẩng lên.

Không khí đang u ám căng thẳng, điện thoại reo lên, khiến giật run rẩy, liếc gương mặt lạnh lùng của cha, lấy cúp máy, thậm chí tắt nguồn luôn.

Trong phòng bệnh, Nguyễn Thành Đông tựa lưng gối giường bệnh, xong lời của Nguyễn Hạo, ông nhắm mắt , im lặng lâu mới mở lời.

"Vậy là, Văn Nguyễn chiều hôm qua khi gặp , là cha của con bé. Vậy tại con bé ..."

Ông dừng , hàng mi khẽ run rẩy, giọng run run, "Tại con bé giả vờ quen ?"

Thảo nào con bé nó tên Văn Nhuyễn, Nhuyễn trong mềm mại. Thảo nào hôm qua con bé vội vàng rời như . Con bé giả vờ quen ông, tức là nhận ông.

"Các con đều giấu , là con bé nhận ?"

Nguyễn Hạo cứ nghĩ cha sẽ mắng vì tội lén xem nhật ký, chuẩn sẵn sàng quở trách nghiêm khắc. Bất ngờ câu , sững sờ một chút, nhưng vẫn thành thật trả lời.

"Vâng ạ."

Cậu cẩn thận lựa chọn từ ngữ, "Có một dì tên Chung Lan, là bạn của chị . Chị gọi là dì Lan. Dì Lan kể hết chuyện của bố và chị cho chị ạ."

"Chị , chị cả đời thể bước cửa nhà họ Nguyễn nữa, nên chị cũng . Chị chị qua cái tuổi cần cha , nên cũng ... nhận bố. Quan trọng nhất là sợ bà nội chuyện, sợ bà nội tức giận mà xảy chuyện gì, lặp bi kịch năm xưa."

Trong mắt Nguyễn Thành Đông hiện lên vẻ đau đớn, xót xa và chua chát.

28 tuổi, sắp 29, sinh nhật là Tết Trùng Cửu.

Tối qua moi những lời từ miệng Thẩm Âm Âm, ông gần như ngay lập tức khẳng định, Văn Nguyễn là con gái ông, là con gái của ông và Văn Huệ An.

Ông trằn trọc cả đêm ngủ, phấn khích đến mức hận thể gặp Văn Nguyễn ngay lập tức. khi phấn khích qua , ông bình tĩnh , sắp xếp chuyện và một suy đoán: Văn Nguyễn nhận ông.

Thế nên sáng nay, khi bác sĩ khám phòng xong, ông lập tức gọi Nguyễn Hạo đến.

Quả nhiên, Văn Nguyễn nhận ông, con gái ông nhận ông.

— Con bé qua cái tuổi cần cha .

, ông, một cha, vắng mặt bao nhiêu năm. Trong lòng con bé chắc chắn oán hận ông, cực kỳ căm ghét ông. Mặc dù ông sự tồn tại của con bé, nhưng đó là lý do.

Dù thế nào nữa, đều là của ông.

Là ông với Văn Nguyễn, với Nguyễn Nguyễn của ông.

Cùng với đầy rẫy sự hối , trong lòng Nguyễn Thành Đông tràn ngập tiếc nuối.

Năm xưa Văn Huệ An cầu xin ông đừng đến làm phiền cô nữa, cầu xin ông hãy buông bỏ quá khứ.

Ông rằng chuyện của , cuộc đời họ kiếp cũng chỉ đến thế. Vì , ông chấp nhận sự sắp đặt của gia đình, trở thành một con robot gia tộc điều khiển. Dù cuộc sống tẻ nhạt vô vị, nhưng ông vẫn bước tiếp.

Thế nhưng hóa , thoát khỏi quá khứ là Văn Huệ An.

Văn Huệ An giấu giếm chuyện Văn Nguyễn, ban đầu ông chút oán trách, vì cô khiến cha con họ chia cách bao nhiêu năm. khi bình tĩnh , ông nhanh chóng thấy nhẹ nhõm.

Ông thể hiểu cho cô . Vài ông nhận giấy báo bệnh nguy kịch là ngọn núi cao mà họ vĩnh viễn thể vượt qua. Với tính khí của , chấp nhận cô thì đương nhiên cũng chấp nhận đứa con mà cô sinh .

một nuôi con lớn khôn vất vả, ông chẳng giúp gì, thì lấy tư cách gì mà trách cứ cô .

Đều là của ông, trách ông hèn nhát, dám dò hỏi cô chồng thứ hai hạnh phúc đến mức nào, trách ông lựa chọn trốn tránh, dám bất cứ điều gì về cô .

Nếu ông tìm cô sớm hơn, thì cũng đến bây giờ mới , cô sinh cho ông một cô con gái.

Nguyễn Hạo lớn chừng , bao giờ thấy cha mất bình tĩnh đến thế.

Lúc lúc , sắc mặt tái nhợt bất lực vô dụng. Có một khoảnh khắc, Nguyễn Hạo những sợi tóc bạc bên thái dương ông làm nhói mắt.

Trong lòng , cha vẫn luôn vĩ đại, cao lớn, là năng, khó khăn nào thể làm khó ông. Giờ phút , mới đột nhiên một cảm nhận rằng cha cũng thất tình lục dục, cũng lúc bất lực.

Không khí trong phòng bệnh trầm lắng lâu, cảm xúc của Nguyễn Thành Đông dần định.

Ông bảo Nguyễn Hạo dậy, giọng cũng trở nên trầm hơn.

"Bữa tiệc mừng công của Vinh Lập mà con nhắc đến là ? Những năm qua con bé sống ?"

Loading...