Đạp bay tra nam sếp cũ, tôi hóa thân thành bà chủ - Chương 116: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-19 04:24:04
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Con hãy hết cuốn nhật ký

Hai , gọi bốn món và một canh.

Buổi trưa nhà hàng quá đông khách, tốc độ lên món khá nhanh, Nguyễn Văn Lăng hôm nay thời gian khá gấp gáp, thể chiêu đãi chu đáo, lát nữa sẽ để Nguyễn Hạo đưa cô ăn ở nhà hàng ngon nhất Bắc Thành.

Văn Nguyễn .

Suốt bữa ăn, Nguyễn Văn Lăng động đũa mấy, vì cô cứ liên tục chuyện.

tiên nhắc đến tình cảm với cả Nguyễn Thành Đông.

Khi còn nhỏ cô lớn lên bên cạnh cả, trong những đứa trẻ cùng thế hệ nhà họ Nguyễn, cả thương cô nhất, tình cảm em họ là nhất.

Nguyễn Văn Lăng và chồng tuy môn đăng hộ đối, nhưng năm đó chồng cô tính kế, thua trong cuộc đấu đá nội bộ gia tộc nên ruồng bỏ, nhà họ Nguyễn cho rằng làm nên trò trống gì, xứng với cô , ép cô hủy hôn.

chịu, chỉ cả về phía cô .

Vì hạnh phúc của cô , cả thậm chí đối đầu với cả nhà họ Nguyễn, tiếc bất cứ giá nào giúp chồng cô giành quyền kiểm soát doanh nghiệp gia đình, gả cô một cách vẻ vang.

Nhắc đến chuyện xưa, mắt Nguyễn Văn Lăng đỏ, cô Văn Nguyễn đối diện, khẽ thở dài mềm mại.

“Lúc đó, bố con cứ nghĩ con thật sự kết hôn sinh con, nên về chấp nhận cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt cho , dì lúc đó khó khăn, dì thực định từ bỏ tình yêu của , ngoan ngoãn chấp nhận phận.”

bố con với dì, nhất định sẽ giúp dì đạt mong , hai em chúng , ít nhất một hạnh phúc.”

ngày hôm nay, nhờ cả, cả nhà họ Nguyễn, cô mong cả hạnh phúc nhất.

Năm đó cả và Văn Huệ An ở bên , cả với cô qua điện thoại, rằng cưới trong lòng.

vui mừng cho cả, nhưng lúc đó cô đang du học nước ngoài, còn chuẩn các cuộc thi violon, về .

Đến khi cô cuối cùng thời gian về, gặp chị dâu, thì quá muộn .

“Năm đó dì chỉ gặp con một , chính là ngày cô và bố con ly hôn, dì còn gặp chị dâu, tự theo, ngày ly hôn, bố con .”

“Bố con , cuộc đời hình như luôn thiếu một chút may mắn, ước mơ và tình yêu, như ý.”

Nguyễn Văn Lăng giọng nghẹn ngào, nước mắt từ từ rơi xuống, Văn Nguyễn đẩy hộp khăn giấy trực tiếp đến mặt cô , thêm nước ly cho cô .

“Cảm ơn.”

Nguyễn Văn Lăng rút vài tờ khăn giấy lau nước mắt, bình tĩnh một chút, mới từ từ mở lời.

“Bố con là trưởng t.ử trưởng tôn, từ nhỏ gia đình đặc biệt nghiêm khắc với , thể sở thích riêng, thể ước mơ riêng, cuộc đời chỉ là một kịch bản sắp đặt sẵn, giống như một con robot đẩy .”

“Ban đầu giấu tất cả sửa nguyện vọng, chạy đến Hải Thành học y, đó là đầu tiên chống phận, đáng tiếc, ước mơ còn thành hiện thực c.h.ế.t yểu, cuối cùng vẫn đưa về, gánh vác trọng trách của gia tộc.”

“Sự nghiệp cho phép lựa chọn, tình yêu cũng giữ , tất cả đều , sinh trong gia đình hưng thịnh như nhà họ Nguyễn, thừa kế gia tộc đặt nhiều kỳ vọng, nhưng chính những vinh quang và xiềng xích , khiến liên tục mất .”

“Dì từng nghĩ, lẽ bố con và con thật sự duyên phận, thêm nữa bà nội con căm ghét con, họ cũng thể ở bên , dì cứ nghĩ, thì cứ thế , lẽ thời gian lâu dần, chấp niệm của bố con dành cho con sẽ từ từ phai nhạt.”

“Những năm nay, bố con một lòng chuyên tâm công việc, dì cũng gia đình riêng, sự nghiệp riêng, đều bận rộn ngừng lao về phía , cũng nhiều thời gian hoài niệm quá khứ.”

“Cố tình, thằng nhóc Nguyễn Hạo tìm thấy con.”

Trong phòng riêng, Nguyễn Văn Lăng dừng lời ở đây, cô lấy túi xách từ chiếc ghế bên cạnh, lấy một cuốn nhật ký bìa da màu đen, đặt lên bàn, đẩy về phía Văn Nguyễn.

“Sau khi Nguyễn Hạo từ Hải Thành trở về, dì chuyện với nó, nó lý do quyết định gặp con, là vì lén lút nhật ký của bố con trong thư phòng.”

“Dì gặp con, cũng là vì cuốn nhật ký , Nguyễn Hạo sáng nay đến đón con, nhân lúc bố con đang ở bệnh viện, tối qua dì về nhà cũ lấy cuốn nhật ký của .”

Văn Nguyễn cuốn nhật ký, nhúc nhích.

Nguyễn Văn Lăng đẩy về phía cô thêm một chút, “Văn Nguyễn, dì hy vọng con hết cuốn nhật ký , đợi con xong, con nhận bố , dì đều tôn trọng quyết định của con.”

Nguyễn Văn Lăng một buổi hòa nhạc ở Paris, cô còn vội vàng sân bay, thời gian eo hẹp.

Trước khi , cô ôm Văn Nguyễn một cái.

“Con ngoan, dì con làm con buồn, nhưng, bố con cũng vô tội mà, với bất kỳ ai, năm đó là con đề nghị kết hôn, bảo vệ cuộc hôn nhân đó, hy sinh nhiều, gần như giày vò đến nửa cái mạng, cũng là con chủ động đề nghị ly hôn.”

“Anh sự tồn tại của con, năm xưa khi cưới con, mong chờ con đến thế nào, con thể xem nhật ký.”

“Cha con cả đời , đối đãi xứng đáng với con, cũng gánh vác trách nhiệm của nhà họ Nguyễn, duy chỉ từng nghĩ cho bản . Đời , thật chẳng bao nhiêu năm, ông quá nửa đời , già . Cô đến khuyên con, là ông thể vui vẻ hơn một chút.”

Cuối cùng, cuối cùng, Nguyễn Văn Lăng ân cần xoa đầu Văn Nguyễn.

“Lần Paris, ngoài chuyện buổi hòa nhạc, còn việc khác, lẽ ở đó nửa năm. Hy vọng gặp mặt tới, thể con gọi một tiếng cô út.”

Khách sạn Văn Nguyễn đặt gần công ty điện t.ử Linh Nhĩ, lái xe từ sân bay đến mất hơn một tiếng.

Trên đường đến khách sạn, Văn Nguyễn lời nào, mắt luôn ngoài cửa sổ, thần sắc hờ hững, đang nghĩ gì, áp suất quanh cũng thấp.

Thẩm Âm Âm cạnh cô, vốn còn dò la thái độ của cô, hỏi cô chuyện gì với cô út của Nguyễn Hạo, nhưng vẻ lạnh lùng lạ đến gần của cô dọa đến mức dám mở miệng.

Nghi Phi ở ghế phụ, thỉnh thoảng liếc trộm Văn Nguyễn qua gương chiếu hậu, trong lòng càng lo lắng hơn. Xem Văn Nguyễn chuyện với cô út vui vẻ gì, cô liệu trách để Nguyễn Hạo đến đón .

Đều tại Nguyễn Hạo.

Trên đường , Nghi Phi lúc thì liếc trộm Văn Nguyễn, lúc thì lườm Nguyễn Hạo, cả hai đều thèm để ý đến .

Xe dừng ở cửa khách sạn, Nghi Phi định ngày mai sẽ cùng Văn Nguyễn đến Linh Nhĩ để thẩm định, nên cũng ở khách sạn .

Phòng của ba đều ở tầng tám, Nguyễn Hạo kéo vali của Văn Nguyễn theo cô phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dap-bay-tra-nam-sep-cu-toi-hoa-than-thanh-ba-chu/chuong-116.html.]

Thẩm Âm Âm trợn tròn mắt, khi đóng cửa vội lấy điện thoại chuẩn chụp ảnh, Nghi Phi cao hơn cô một cái đầu, từ phía dễ dàng giật lấy điện thoại.

“Nguyễn Hạo đây là trợ lý của Văn Nguyễn, bây giờ nhận Văn Nguyễn làm chị. Em trai giúp chị mang vali thì cô chụp gì mà chụp, cô nghĩ lung tung đấy chứ?”

Thẩm Âm Âm chằm chằm cánh cửa đóng, mắt trợn tròn xoe, nhận Văn Nguyễn làm chị? Chị em?

Hề, Nguyễn Hạo đây là theo đuổi , nên chuyển hướng ? Định lấy lùi làm tiến, dùng phận em trai để công phá Văn Nguyễn?

Thẩm Âm Âm phòng của Văn Nguyễn, phòng của . Phòng cô ở cạnh Văn Nguyễn, phòng Nghi Phi ở đối diện Văn Nguyễn.

Nếu rình trộm, Nguyễn Hạo ở trong phòng Văn Nguyễn bao lâu…

Thẩm Âm Âm lấy điện thoại từ tay Nghi Phi, đồng thời lấy luôn thẻ phòng của , đưa thẻ của cho , “Chúng đổi phòng .”

Nghi Phi: “…” Phòng nào chẳng như ? Bệnh hoạn.

Từ sân bay đến khách sạn, Nguyễn Hạo vẫn tìm cơ hội chuyện riêng với Văn Nguyễn. Giờ theo cô phòng, mới giải thích rõ ràng một câu.

“Cô út nhất quyết gặp chị, em cũng ngăn .”

Văn Nguyễn để ý đến , lấy cuốn nhật ký bìa da đen khỏi túi, đưa cho .

“Cô út bảo hết nhật ký, thấy cần thiết, cầm .”

Nguyễn Hạo thấy cuốn nhật ký, kinh ngạc trợn tròn mắt, đón lấy lật xem, sắc mặt càng trở nên kỳ quái.

Đây là cuốn nhật ký khóa trong ngăn kéo của bố ? Sao ở đây?

—— Cô út bảo hết nhật ký.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nguyễn Hạo, lập tức cạn lời. Hóa , thảo nào đêm qua cô út đột nhiên hỏi chìa khóa ngăn kéo của bố ở , hóa trộm nhật ký.

Chìa khóa trong một cuốn sách y học giá sách.

Anh cũng vô tình làm rơi cuốn sách mới thấy, lúc đó bố công tác nhà, quá tò mò, liền thử xem là chìa khóa của chỗ nào, cuối cùng mở ngăn kéo.

Trong ngăn kéo là ký ức của bố về Văn Huệ An.

Đêm qua cô út gọi điện gần nửa đêm, gần ngủ , tiện miệng liền . Cô tự xem nhật ký của bố, ngờ là trộm đưa cho Văn Nguyễn.

Văn Nguyễn thấy Nguyễn Hạo vẻ mặt kinh ngạc, nhướng mày, “Anh cô út định gì với ?”

Nói gì ư?

Nguyễn Hạo im lặng, cô út với , “Cô đến khuyên Văn Nguyễn, con bé đến Bắc Thành , dù nữa, hãy để nó đến bệnh viện thăm bố con.”

Không ngờ khuyên như .

Nguyễn Hạo thôi, Văn Nguyễn cũng còn bận tâm .

“Cô út , nếu nhận bố , cuốn nhật ký sẽ cần trả . Nếu nhận, hãy giao cho khi bố xuất viện. Tôi định nhận, nên cuốn nhật ký cũng cần , cứ mang về .”

Nguyễn Hạo cuốn nhật ký, ngẩng đầu cô.

Cuối cùng mím môi, đột nhiên nắm lấy tay cô, đặt cuốn nhật ký lòng bàn tay cô, “Cô út bảo chị , chị cứ , xong đưa em.”

“Hôm nay em đến bệnh viện, em ngay đây. Tối nay em việc nên qua , xe em để cho Nghi Phi, mấy ngày hai cứ xe của em, tối mai em mời.”

Anh một , bỏ chạy, mở cửa nhanh. Đến khi Văn Nguyễn hồn, cửa đóng .

Văn Nguyễn: “…”

Trong phòng yên tĩnh.

Văn Nguyễn cúi đầu cuốn nhật ký tay, ngón tay vuốt ve bìa da một lúc, cuối cùng mở , đặt túi, lấy điện thoại từ giường.

Đã bốn giờ chiều, Hạ Tranh lúc chắc sắp đến .

Cô đặt điện thoại xuống, lấy quần áo tắm, sấy tóc xong ngoài, điện thoại cuộc gọi nhỡ của Hạ Tranh, từ nửa tiếng , WeChat cũng tin nhắn báo bình an của .

Văn Nguyễn gọi cho Hạ Tranh, bên nhấc máy ngay lập tức.

“Anh đến khách sạn, đang định gọi cho em, đúng là tâm linh tương thông.” Hạ Tranh giọng , “Em đang làm gì ?”

Văn Nguyễn vuốt vuốt mái tóc còn ẩm, “Vừa tắm xong, định ngủ một giấc.”

Đêm qua cô Hạ Tranh quấn lấy đến khuya, sáng nay dậy sớm, cả ngày hôm nay nhiều việc, mệt mỏi, định ngủ bù.

Hạ Tranh sự mệt mỏi trong giọng cô, giọng trầm thấp càng trở nên dịu dàng, “Được, em nghỉ ngơi thật , ngủ dậy thì gọi cho .”

“Được.”

Văn Nguyễn định ăn tối, nên khi ngủ gọi điện cho Nghi Phi, bảo tối nay cứ dẫn Thẩm Âm Âm ăn, cần quan tâm đến cô.

Nghi Phi lúc đang ở bãi đỗ xe của khách sạn.

Thẩm Âm Âm mở vali thì phát hiện quên mang sữa tắm, cô chỉ dùng một loại duy nhất, gần đây trung tâm thương mại. Biết Nguyễn Hạo để xe cho Nghi Phi, cô liền nhờ Nghi Phi lái xe đưa cô mua.

Nghi Phi cô gọi điện thoại làm phiền nên khó chịu, cầm chìa khóa xe xuống.

Sau khi cúp điện thoại của Văn Nguyễn, gọi cho Nguyễn Hạo, về việc bệnh viện lát nữa.

Thẩm Âm Âm cầm túi xách đến, đúng lúc thấy một câu:

“Anh yên tâm, Văn Nguyễn đang ngủ, lát nữa em bệnh viện sẽ để chị … Haizz, chị cứng đầu quá, bố mà gặp chị , bệnh gì cũng hết…”

Chát!

Thẩm Âm Âm trợn tròn mắt, chiếc túi tay rơi thẳng xuống đất.

Loading...