Đạp bay tra nam sếp cũ, tôi hóa thân thành bà chủ - Chương 110: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-19 04:23:23
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vợ , thương em

Vừa thức dậy thấy Hạ Mỹ Châu, Văn Nguyễn cứ ngỡ vẫn còn mơ màng.

Nhắm mắt mở , vẫn là Hạ Mỹ Châu.

“Mẹ, đến đây ạ?”

Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh màu xám bạc, mái tóc dài xoăn nhẹ tự nhiên buông xõa vai. Vừa ngủ dậy, gương mặt trang điểm nhưng vẫn tinh xảo và xinh .

Cổ thiên nga thon dài thanh thoát, xương quai xanh gợi cảm, bờ vai trắng nõn tròn trịa. Đôi chân dài trắng muốt lộ ngoài, làn da trắng mịn sáng bóng.

Hạ Mỹ Châu thầm nghĩ, đúng là một tiểu yêu tinh. Ngay cả bà là phụ nữ còn thấy , thảo nào thể mê hoặc thằng Hạ Tranh đến mức ngu ngốc.

Ngu ngốc đến nỗi màng danh tiếng của Văn Nguyễn, để tâm cô từng là tình nhân của Tưởng Thanh Duyên, vẫn nhất quyết cưới cô.

Hạ Mỹ Châu ghét nhất loại yêu tinh như Văn Nguyễn, bởi vì bên cạnh Diêu Uy nhiều cô gái trẻ như leo lên, bà phát ngán .

Giờ thì , con dâu là kiểu bà ghét nhất.

Văn Nguyễn dậy khỏi giường, chăn trượt xuống ngang eo. Trên cổ, vai và xương quai xanh chi chít những vết hôn, rõ ràng là dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua.

Hạ Mỹ Châu thấy vẻ yêu phi gây họa cho đời của cô thì tức giận, thấy cô nhận nhầm là Hạ Tranh, sáng sớm làm nũng đòi Hạ Tranh bế tắm, càng cảm thấy phụ nữ dùng sắc câu dẫn con trai . Định bày dáng vẻ chồng, mắng cô một trận thật nặng, nhưng kết quả là…

Mẹ?

Hạ Mỹ Châu nhiều năm thấy danh xưng .

Bà tận tâm tận lực với chị em Diêu Mạn, thương yêu như con ruột suốt hơn hai mươi năm, nhưng hai chị em đó bao giờ gọi bà là , thậm chí còn gọi dì, mà gọi thẳng tên.

Thằng Hạ Tranh vô dụng , hồi mới đến nhà họ Diêu cũng từng gọi bà là , nhưng gọi đến hai tháng tự bỏ về quê, đó cũng chẳng bao giờ gọi nữa.

Nhiều năm thấy, cho nên tiếng “” đột ngột của Văn Nguyễn khiến bà đớn .

“Cô… cô cô cô…”

Bà lắp bắp, nhất thời quên mất định gì.

Văn Nguyễn tối qua uống khá nhiều rượu, Hạ Tranh nửa đêm nấu canh giải rượu cho cô, sáng rót một cốc nước mật ong. Lúc đầu cô vẫn còn đau. Cô cầm cốc nước mật ong tủ đầu giường, uống một cạn sạch, cả mới tỉnh táo.

Thấy Hạ Mỹ Châu lắp bắp, bộ dạng như thấy ma, cô gọi một tiếng, “Mẹ?”

“À,” Hạ Mỹ Châu ho khan một tiếng, vẻ chồng, “Sao đến? Tại thể đến? Đây là nhà của con trai , đến thăm thì chứ!”

Bà chỉ chiếc đồng hồ bàn trang điểm, “Cô xem mấy giờ ? Đã chín giờ !”

Văn Nguyễn xoa xoa cái eo đau nhức, giọng điệu bình thản nhắc nhở bà, “Hôm nay là cuối tuần.”

Hơn nữa mới chín giờ, làm, cũng tính là muộn nhỉ.

“Cuối tuần thì ?” Hạ Mỹ Châu trừng mắt cô, “Cuối tuần cũng ngủ nướng. Tuổi trẻ mà lười biếng đến thế, ngủ đến bây giờ còn dậy, chắc tối qua thức khuya chứ gì. Mấy đứa trẻ bây giờ chút khái niệm thời gian nào, cô –”

“Cô cái gì mà cô.”

Lời bà dứt, ngoài cửa truyền đến một giọng đàn ông trầm thấp, đầy khó chịu.

“Vợ ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, quản ? Có liên quan gì đến nửa xu? Ai cho phép ? Ra ngoài!”

Bị con trai đuổi thẳng thừng mặt con dâu, hề giữ chút thể diện nào, Hạ Mỹ Châu cảm thấy mất mặt. Bà dám chọc Hạ Tranh, bèn sang Văn Nguyễn.

Bà thầm nghĩ, chồng cô, cô nãy còn gọi , chồng cô mắng , cô là con dâu, dù giả vờ cũng khuyên can một tiếng chứ.

Kết quả, Văn Nguyễn chỉ chớp chớp mắt bà một cách ngây thơ, ý định giúp đỡ lấy lòng bà.

Hạ Mỹ Châu thầm ghi thêm một tội cho cô, cuối cùng ho một tiếng vẻ giữ thể diện, chỉ Văn Nguyễn :

“Tôi chuyện cần với cô, đợi ở phòng khách, cô mau dậy ! Lười c.h.ế.t !”

Chờ bà , Hạ Tranh đóng cửa , đến cạnh giường, cúi xuống, hai tay chống giường. Vẻ hung hãn và lạnh lẽo mặt tiêu tan, giờ đây dịu dàng Văn Nguyễn.

“Tối qua em đòi ăn bánh bao chiên ở phố Đông, mua về , ăn xong ngủ tiếp nhé?”

Bánh bao chiên ở phố Đông?

Văn Nguyễn ngẫm nghĩ, hình như cô thật. Tối qua khi hai “giày vò” xong, cô đói bụng, Hạ Tranh nấu cho cô một bát mì. Anh hỏi sáng mai cô ăn gì, cô bảo ăn bánh bao chiên ở phố Đông.

Cô chỉ thuận miệng thôi.

Phố Đông cách đây gần, lái xe mất nửa tiếng, hơn nữa xếp hàng đông đúc. Quán cô nhắc đến là một thương hiệu lâu đời, mỗi ngày chỉ bán lượng hạn, nhiều xếp hàng từ năm giờ sáng.

Văn Nguyễn vòng hai tay ôm lấy cổ Hạ Tranh, hôn nhẹ lên mặt , “Anh vất vả .”

Hạ Tranh khẽ liếc mắt, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng điệu lười biếng pha chút tủi .

“Ai vất vả? Chưa đến năm giờ xếp hàng, xếp mấy tiếng đồng hồ, còn đến nhà hàng mua súp gà cho em nữa, mà đến một cái tên cũng xứng ?”

Văn Nguyễn gì, hai tay ôm lấy mặt , hôn mạnh lên môi một cái, khẽ.

“Ông xã vất vả .”

Hạ Tranh lúc mới hài lòng, vẻ tủi trong mắt lập tức tan biến, “Vậy em vệ sinh cá nhân , chuẩn xong xuống ngay.”

“Được,” Văn Nguyễn buông , lúc mới nhớ hỏi Hạ Mỹ Châu, “Mẹ đến? Đến làm gì ?”

Hạ Tranh bế cô đến mép giường, đặt dép lê xuống cho cô, “Anh còn hỏi.”

Khi về, Hạ Mỹ Châu ở cửa, đuổi . Anh đẩy cửa, bà trực tiếp theo. Anh phòng ăn đặt đồ, đầu thấy bà ở phòng khách.

Nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, sợ Hạ Mỹ Châu bắt nạt Văn Nguyễn, liền vội vàng chạy đến.

Hạ Tranh phòng khách, Hạ Mỹ Châu đang sofa, đùi đặt sách kế hoạch đám cưới.

Thấy Hạ Tranh tới, bà gọi một tiếng, “A Tranh , các con đang định tổ chức đám cưới ?”

Dưới bàn để mấy bản kế hoạch với các kiểu dáng khác , bên trong tên Hạ Tranh và Văn Nguyễn, trông vẻ là đang chuẩn đám cưới thật.

Hạ Tranh giật lấy bản kế hoạch từ tay bà, đồng thời cũng nhặt luôn mấy cuốn bà xem và đặt sang một bên, sắp xếp gọn gàng để lên kệ TV, cuối cùng mới xuống ghế sofa đơn cạnh bà.

Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng bà, chút ấm áp. Anh trả lời câu hỏi của bà, chỉ :

“Mẹ tìm đến đây bằng cách nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dap-bay-tra-nam-sep-cu-toi-hoa-than-thanh-ba-chu/chuong-110.html.]

Nghe câu hỏi , Hạ Mỹ Châu tức chột .

Đêm tiệc sinh nhật hôm đó, bà hỏi Hạ Tranh bây giờ họ sống ở , định thường xuyên qua thăm nom, đặt quy tắc cho Văn Nguyễn. Hạ Tranh cho bà, còn cảnh cáo bà đừng làm phiền và Văn Nguyễn.

Bà là ruột , ruột mà ngay cả con trai sống ở cũng , mở miệng là đe dọa. Bà thể tức giận ?

Tức thì tức, nhưng bà vẫn cho âm thầm điều tra.

“Con điện thoại của , điện thoại của Văn Nguyễn, thì chỉ thể tự điều tra thôi.”

Sau khi hết chột , Hạ Mỹ Châu hùng hồn , “Con ngoài mà hỏi xem, nào con trai sống ở , –”

“Vậy đến làm gì?”

Hạ Tranh thuyết giáo dài dòng, liền kiên nhẫn ngắt lời, “Mẹ chuyện gì ?”

Ngủ muộn, dậy sớm, thấy ruột là thấy phiền phức. Hạ Tranh nghiêng lấy hộp t.h.u.ố.c lá từ bàn , rút một điếu ngậm miệng. Khi định châm lửa, nhớ Văn Nguyễn sắp xuống ăn cơm.

Không xuống ngửi mùi t.h.u.ố.c lá, Hạ Tranh ném điếu t.h.u.ố.c thùng rác.

Hạ Mỹ Châu thấy chấp nhặt chuyện bà điều tra , liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng , “Mẹ đương nhiên chuyện.”

Bà nhắc đến Diêu Mạn.

“Sau khi công ty Sinh vật Trường Quân nổ scandal, bố con liền bảo chị con,” bà đối mặt với ánh mắt sắc lạnh bao bọc sự lạnh lẽo của Hạ Tranh, Hạ Mỹ Châu vội vàng sửa lời, “Diêu Mạn, bố con liền bảo Diêu Mạn rời khỏi Vinh Lập Capital .”

Gần đây Diêu Mạn dễ nổi nóng.

Đêm Hạ Tranh đưa Văn Nguyễn về nhà, gì với Diêu Uy trong thư phòng. Giờ đây, bất kể Diêu Mạn giận cá c.h.é.m thớt Hạ Tranh và Văn Nguyễn đến , Diêu Uy cũng chỉ vài câu lấp l.i.ế.m cho qua.

Thậm chí để tránh xa ồn ào, gần đây ông nước ngoài khảo sát dự án , ít nhất hai tháng.

Diêu Uy , xui xẻo nhất chính là bà kế .

Hạ Mỹ Châu con trai, giọng điệu khó để sự ai oán.

“Con và Văn Nguyễn trốn ở đây thì thoải mái lắm, Diêu Mạn trút hết sự bất mãn với các con lên . Gần đây cô ngày nào cũng về biệt thự cũ quấy phá .”

“A Tranh , con cứ đưa Văn Nguyễn về, xin Diêu Mạn đàng hoàng, sẽ giúp khuyên can. Dù cũng là một nhà, thể ngày nào cũng làm ầm ĩ thế .”

Hạ Tranh đang nghịch chiếc bật lửa trong tay. Nghe , chiếc bật lửa xoay một vòng đầu ngón tay thon dài, vẽ một đường cong trung vững vàng rơi xuống bàn .

Một tiếng “cạch” khiến Hạ Mỹ Châu giật .

Hạ Tranh nheo mắt bà.

Gần năm mươi tuổi, nhưng bà chăm sóc khá , thời gian để dấu vết gương mặt bà. Thậm chí làm phu nhân hào môn lâu, bà càng thêm thanh lịch và cao quý, lưng thẳng, hai chân khép chặt, dù là tư thế khí chất đều chuẩn mực quý phu nhân.

Đáng tiếc, thời gian giữ dung nhan cho bà, nhưng cũng khiến trí óc bà dừng ở sự ngây thơ của tuổi đôi mươi.

Không đúng, “ngây thơ” dùng cho Hạ Mỹ Châu thích hợp, gọi là ngu dốt, ngu xuẩn.

Từ nhỏ đến lớn, bà từng một câu làm một việc gì hướng về , đứa con trai ruột . Mỗi chủ động hạ thấp , cũng đều là vì chị em Diêu Mạn.

Hạ Tranh cảm thấy, kiếp lẽ là một kẻ g.i.ế.c tàn ác gì tha thứ, kiếp mới vướng ruột như .

Hạ Tranh lười thêm một lời nào với bà, dậy nắm lấy cánh tay bà, trực tiếp kéo bà từ ghế sofa dậy, bất chấp sự phản đối của bà, lôi xềnh xệch khỏi cửa ném .

Rầm!

Hạ Mỹ Châu ngây cánh cửa phòng đóng , thực sự thể tin , con trai ném ngoài như .

Sau khi hồn, bà dùng sức đập cửa, “Này! Hạ Tranh cái thằng con bất hiếu! Tao là ruột mày!”

Không ai đáp bà.

Khi Văn Nguyễn , phòng khách ai, phòng ăn cũng ai.

một vòng, cuối cùng thấy Hạ Tranh ở ban công.

Anh lưng với cô, cửa sổ, kẹp một điếu t.h.u.ố.c giữa ngón tay. Điếu t.h.u.ố.c cháy nửa điếu, xung quanh thoảng chút mùi khói.

Văn Nguyễn dừng bước một lát. Quen Hạ Tranh bao nhiêu năm, đây là đầu tiên cô cảm nhận sự cô độc và tiêu điều , lạnh lẽo, chút ấm, giống như một con sói đơn độc co ro trong góc, chịu đựng sự tủi tột cùng.

Hạ Mỹ Châu .

Vậy nên, là Hạ Mỹ Châu gì với ? Hai con chuyện vui vẻ ?

Văn Nguyễn rón rén bước chân, từ từ tới.

Hạ Tranh vốn luôn cảnh giác, nhưng lúc chìm đắm trong suy nghĩ riêng, hề cô đang đến gần, chỉ lơ đãng hút thuốc.

Văn Nguyễn từng bước tiến gần , cuối cùng từ phía ôm lấy eo .

Cơ thể Hạ Tranh cứng đờ một chút, suy nghĩ kéo về, đồng t.ử lấy tiêu cự. Anh ném điếu t.h.u.ố.c còn một nửa, nhấc chân dập tắt, xoay ôm Văn Nguyễn lòng.

“Đói em?”

Anh giải thích đây hút thuốc, Văn Nguyễn cũng hỏi, chỉ kiễng chân hôn một cái, “Đói ạ.”

Khi ăn cơm, Văn Nguyễn nhắc một lời nào về Hạ Mỹ Châu, Hạ Tranh nhịn .

“Em tò mò Hạ Mỹ Châu đến làm gì ? Sao hỏi?”

Anh tự chủ động nhắc đến , Văn Nguyễn lúc mới thuận miệng hỏi, “Vậy bà đến làm gì?”

Hạ Tranh đặt quả trứng bóc vỏ đĩa của cô, khẩy một tiếng.

“Bà Diêu Mạn bãi chức, tâm trạng , cứ kiếm chuyện với bà , bà chúng xin Diêu Mạn, xin cái khỉ gì chứ, em gặp Hạ Mỹ Châu thì đừng để ý đến bà .”

Văn Nguyễn đại khái hiểu vì buồn , Hạ Mỹ Châu là ruột của , nhưng bao giờ hướng về .

Văn Nguyễn cũng bóc một quả trứng cho Hạ Tranh, “Mẹ ruột thương , vợ thương mà, , gì, em đều chiều hết.”

Mắt Hạ Tranh sáng lên, “Thật , cái gì cũng hết?”

Văn Nguyễn gật đầu, “ , cái gì cũng , nghĩ kỹ .”

Văn Nguyễn ngờ, yêu cầu của Hạ Tranh đơn giản đến thế, chỉ là đưa cô thử váy cưới.

Tất nhiên, cô cũng thật sự ngờ, thử váy cưới xui xẻo đến , đụng Tưởng Thanh Duyên và Diêu Mạn.

Loading...