Đạp bay tra nam sếp cũ, tôi hóa thân thành bà chủ - Chương 106: --- Người cha ruột của cô

Cập nhật lúc: 2025-11-19 04:23:19
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong thành phố một nhà hàng chuyên món Bắc Thành, trang trí sang trọng, đẳng cấp, mức tiêu thụ bình quân đầu hơn ba nghìn.

Năm giờ rưỡi chiều, trong phòng riêng ở tầng hai, Văn Nguyễn đưa thực đơn cho Nguyễn Hạo đối diện.

"Anh đến đây lâu như , , chị ruột của , còn mời ăn bữa nào. Nhà hàng là nơi bán món Bắc Thành đắt nhất Hải Thành đấy, đủ thành ý ?"

Thấy Nguyễn Hạo nhận, cô trực tiếp đặt xuống bàn, đẩy về phía , "Không cần tiết kiệm tiền cho ."

Nguyễn Hạo vẫn cầm thực đơn, mắt cứ chằm chằm Văn Nguyễn, "Cô từ bao giờ?"

Từ khi cúp điện thoại đến giờ, tinh thần Nguyễn Hạo luôn căng thẳng. Văn Nguyễn mời ăn cơm, đến nửa tiếng, cứ mãi suy nghĩ về chuyện .

Rốt cuộc Văn Nguyễn họ cùng một bố từ khi nào?

Biết từ đầu ư? Không thể nào, đây giống . Nghê Phi cho cô ? Cũng thể, hứa tặng Nghê Phi chiếc xe thể thao mới một thời gian , Nghê Phi yêu xe như mạng, thể phản bội .

Vậy là lộ tẩy ư? Lộ tẩy từ khi nào?

Nhân viên phục vụ vẫn đang đợi bên cạnh, Văn Nguyễn gõ gõ bàn, "Gọi món , ăn trưa, đói c.h.ế.t ."

Nguyễn Hạo ngẩn , đó mới cầm lấy thực đơn bàn, "Sao cô ăn trưa? Giảm cân ?"

Văn Nguyễn qua loa đáp, " , giảm cân."

Chương Đồng Đồng gửi tin nhắn hỏi cô cuối tuần thời gian , hẹn ăn, Văn Nguyễn trả lời cô : 【Thời gian địa điểm định , tớ rảnh bất cứ lúc nào.】

Nguyễn Hạo sự qua loa của cô, hỏi nữa, cúi đầu gọi vài món. Đợi nhân viên phục vụ cầm thực đơn ngoài, cửa đóng , sốt ruột hỏi Văn Nguyễn.

"Vậy cô từ khi nào?"

Văn Nguyễn giơ tay trái lên, lòng bàn tay hướng về phía , vết thương lành , vẫn còn thấy một chút dấu vết, bác sĩ sẽ để sẹo, qua hết mùa hè là sẽ .

"Hôm đ.á.n.h với Diêu Mạn và bọn họ , một lớn tuổi chạy đến , gọi là dì Lan , bà là bạn của . Bà lúc trẻ và bố trông giống hệt ."

"Dì Lan rõ mồn một chuyện giữa và bố , gài lời , cũng gài lời bà , thế là hỏi ."

Nguyễn Hạo cẩn thận nhớ .

Người lớn tuổi? Dì Lan?

Lúc đó hình như đó thật, ánh mắt của dì giúp việc đúng là lạ, nhưng khi chẳng nghĩ nhiều. Khi đó, thấy Văn Nguyễn bắt nạt t.h.ả.m thương, trong đầu chỉ đ.á.n.h .

Văn Nguyễn bưng ly nước lên uống một ngụm.

“Đến lượt hỏi . Dì Lan , bố hề đến sự tồn tại của , thì làm ?”

bày hết bài ngửa , Nguyễn Hạo cũng giấu giếm nữa.

“Hai năm , bà nội tái phát bệnh cũ nhập viện, khi đến bệnh viện thăm bà, chuyện với dì út.”

Lúc đó trong phòng bệnh chỉ bà nội và dì út, nguyên văn lời của dì út là:

“Mẹ, đoán xem tháng con gặp ai? Con gái mà Văn Huệ An sinh cho cả đó.”

“Con thấy con bé ở công ty của bạn con, nó giống y hệt nó, con đặc biệt hỏi bạn con thì là đến từ Công ty Vinh Lập ở Hải Thành để làm thẩm định, tên là Văn Nguyễn.”

“Con cho điều tra, Văn Nguyễn chính là Văn Tư Nguyễn mà năm xưa làm xét nghiệm ADN đó. Mẹ , con làm khó chịu, mà con nghĩ, cả thật đáng thương.”

“Năm xưa khi ly hôn với Văn Huệ An, con bao giờ thấy , tâm trí dồn hết công việc, bỏ bê cả công việc. Thật , chuyện năm xưa cũng của Văn Huệ An, cô sinh trong một gia đình như , do cô .”

“Nghe mấy kẻ tai họa trong gia đình cô đều , cô sống cùng con gái. Năm xưa cô cũng tái hôn, là lừa cả thôi. Mẹ , nhượng bộ một bước , để cả gặp Văn Huệ An một , hai tái hôn thì cứ để họ tự quyết định.”

“Dù tái hôn, Văn Nguyễn gì thì cũng là con gái của cả, cả quyền . Con cũng cho điều tra Văn Nguyễn , là một đứa trẻ .”

“Hơn nữa vì ai khác thì cũng vì Hạo Hạo mà nghĩ. Anh cả trong lòng khúc mắc, đối với ai cũng nghiêm khắc, đối với Hạo Hạo càng nghiêm khắc hơn. Nếu cả giải khúc mắc trong lòng, vui vẻ thì cũng sẽ hơn với Hạo Hạo.”

Dì út xong những lời , bà nội giận lắm, đập cả cái ly uống t.h.u.ố.c tay, hét mặt dì út.

“Trừ khi c.h.ế.t, nếu con và phụ nữ họ Văn đó đời thể nào! Con mà cho con chuyện , hoặc là đến Hải Thành tìm họ Văn nữa, thì chính là tức c.h.ế.t !”

Nguyễn Hạo lúc đó lời của dì út làm cho giật , đang ngây thì tiếng hét của bà nội làm cho sợ hãi.

Bó hoa tay định mang tặng bà nội trực tiếp rơi xuống đất, thế là lộ.

Bà nội thấy thể giấu nữa, đành kể cho chuyện bố từng kết hôn ly hôn, chi tiết thì kể, ý chính là:

Mẹ con Văn Nguyễn tham lam thô tục, là loài hút m.á.u và châu chấu bám đuổi , ai dính đó sẽ gặp xui xẻo.

Cậu đó lén lút hỏi dì út, dì út sợ thật sự làm bà nội tức đến nỗi sinh bệnh, chỉ thở dài, bảo đừng hỏi gì nữa.

Trong phòng bao, Văn Nguyễn Nguyễn Hạo xong, thần sắc bình tĩnh, gì.

Việc bà nội của Nguyễn Hạo thích con cô là quá đỗi bình thường. Nghe dì Lan , bà cụ hút m.á.u lương tâm ch.ó gặm của đẩy xuống lầu, còn ICU mấy , suýt nữa thì sống nổi.

Bỏ qua cách về gia thế, chỉ riêng điểm thôi, bà cụ cũng thể nào chấp nhận cô.

Đợi món ăn dọn lên, Văn Nguyễn ăn vài miếng lót , đó mới Nguyễn Hạo đối diện.

“Vậy thì , đến Hải Thành làm gì? Muốn xem con chúng sống thế nào?”

Cô nghĩ đến việc Nguyễn Hạo từ khi đến Minh Hợp thì thỉnh thoảng tặng một món quà đắt tiền, còn thường xuyên khoe của.

Thế là cô bổ sung thêm một câu: “Hay là, bà nội với con chúng tham tiền, rảnh rỗi việc gì làm, ăn no rửng mỡ, chạy xa đến đây để sỉ nhục ?”

Khóe môi cô cong lên, giọng nhàn nhạt, trông vẻ tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dap-bay-tra-nam-sep-cu-toi-hoa-than-thanh-ba-chu/chuong-106-nguoi-cha-ruot-cua-co.html.]

Nguyễn Hạo và cô cũng ở cạnh một thời gian, còn với tư cách trợ lý ngày ngày quấn quýt bên cô, nên thể nhạy cảm nhận , cô thật hề vui vẻ.

“Tôi vốn định đến, là cuối năm ngoái, xem video tiệc mừng công của Vinh Lập, lúc đó mới nhờ Nghi Phi giúp điều tra chị, ——”

“Khoan !”

Văn Nguyễn chợt ngẩng đầu, ngạc nhiên ngắt lời : “Nghi Phi? Nghi Phi cũng tham gia ư?”

Nguyễn Hạo chợt nhận lỡ lời tiết lộ Nghi Phi, rút thì kịp nữa . Dù cũng đến đây, dứt khoát thành thật hết.

“Vâng, của Nghi Phi là dì họ của , họ của , gọi một tiếng họ.”

Cậu Văn Nguyễn: “Cậu gọi chị một tiếng chị họ.”

Văn Nguyễn tặc lưỡi một tiếng, Nghi Phi cũng đỉnh thật, ảnh đế đó, mà cô hề nhận chút nào.

Uống một ngụm canh, Văn Nguyễn chủ đề : “Cậu nhờ Nghi Phi điều tra , nữa?”

Nguyễn Hạo : “Cậu điều tra chị, tiện thể cũng điều tra chị. Thông tin đưa cho khác với những gì bà nội . Tôi thực sự tò mò nên đến.”

Thực , vẫn một câu của dì út ảnh hưởng.

— Anh cả trong lòng khúc mắc, đối với ai cũng nghiêm khắc, đối với Hạo Hạo càng nghiêm khắc hơn. Nếu cả giải khúc mắc trong lòng, vui vẻ thì cũng sẽ hơn với Hạo Hạo.

Cậu đến xem khúc mắc trong lòng bố là gì, cũng tự tay gỡ bỏ khúc mắc đó cho bố.

Nếu bố vui vẻ, lẽ sẽ đối với hơn.

Lý do chút gượng gạo, cũng chút tổn thương lòng tự trọng, sẽ kể cho Văn Nguyễn. Mặc dù bố, nhiều , nhưng tuổi thơ cũng chẳng hơn cô là bao.

Đợi các món ăn dọn lên đầy đủ, Nguyễn Hạo chỉ món vi cá om vàng : “Chị nếm thử món , đợi khi nào chị đến Bắc Thành, sẽ đưa chị ăn món đúng vị nhất.”

Văn Nguyễn liếc một cái, động đũa, : “Đến Bắc Thành? Đến Bắc Thành làm gì? Đưa gặp bố ?”

Nguyễn Hạo mím chặt môi, im lặng lâu, cuối cùng cô, như thể hạ một quyết định lớn.

“Bà nội khá ghét hai con chị, chuyện bên bà chút khó khăn, nhưng nếu chị thực sự gặp bố thì thể sắp xếp.”

Văn Nguyễn chậm rãi nhai miếng thịt bò trong miệng, nhai xong thì nuốt xuống.

“Tôi gặp, cũng đừng lãng phí thời gian ở đây nữa. Hai ngày nữa thì về Bắc Thành , đừng đến nữa. Cứ coi như chúng từng gặp .”

Chuyện bà nội của Nguyễn Hạo năm xưa xảy , chính là vực sâu thể vượt qua giữa cô và Nguyễn Thành Đông. Hiện tại như , nếu còn dây dưa , bà cụ mà tức giận sinh bệnh thì cô đời sẽ bao giờ tha thứ cho chính .

Cô cũng cần cha nữa .

Nguyễn Hạo thấy thái độ của cô dứt khoát, chỗ để thương lượng, là thật sự gặp. Cậu há miệng, thôi, cuối cùng nặn một câu.

“Tôi với gia đình là chơi hai tháng, tận đầu tháng chín mới về.”

Đầu tháng chín, là còn một tháng nữa. Văn Nguyễn mặc kệ .

Giữa bữa ăn, Nguyễn Hạo vệ sinh, điện thoại của Văn Nguyễn liên tục đổ chuông, cô cầm lên xem thì thấy đó là những biểu tượng cảm xúc ‘ lớn’ tràn màn hình của Lâm Duyệt.

Văn Nguyễn: 【???】

Lâm Duyệt: 【Haha, tiền đầu tư cuốn hết, Cao Bằng cũng bỏ trốn , tám trăm triệu ước chừng là đòi . Diêu Thiên Vũ tức điên lên , chiều nay lao đến tập đoàn tìm bố .】

Lâm Duyệt: 【Tôi chú , Diêu Thiên Vũ còn tức đến phát , là Vinh Lập Capital chịu nổi Diêu Mạn cứ làm loạn như nữa, cứ để cô tiếp tục gây chuyện thì phá sản luôn cho .】

Lâm Duyệt: 【Diêu Thiên Vũ cũng thông minh, để mấy cổ đông lớn liên danh kiện đến chỗ Diêu Uy. Diêu Uy vì để xoa dịu lòng dân đồng ý . Diêu Thiên Vũ về, lập tức cho giúp Diêu Mạn thu dọn đồ đạc .】

Lâm Duyệt: 【Sướng quá, cuối cùng cũng cần ngày nào cũng hầu hạ cô tiểu thư nữa.】

Văn Nguyễn xong tin nhắn, trong phòng bao tiếng chuông điện thoại vang lên, một bài hát tiếng Anh sôi động.

Là điện thoại của Nguyễn Hạo, ngoài mà mang theo điện thoại.

Văn Nguyễn liếc màn hình, tên gọi lưu là ‘Lăng mỹ nữ’.

Ghi chú … bạn gái ?

Văn Nguyễn nghĩ Nguyễn Hạo chắc sắp về nên giúp máy, nhưng điện thoại liên tục đổ chuông ba , Nguyễn Hạo vẫn .

Đến thứ tư, Văn Nguyễn cầm lên .

định chuyện, bên "Ối chà" một tiếng: “Anh cả, giành điện thoại của em!”

Ngay đó, từ điện thoại truyền một giọng trầm , mạnh mẽ: “Ở ngoài chơi đến quên cả lối về ? Không về nhà nữa ?”

Giọng giận mà uy, dù cách màn hình cũng khiến cảm nhận vài phần khó chịu và nghiêm nghị: “Bà nội con bệnh , ngày mai về.”

Văn Nguyễn đại khái đoán là ai.

Nguyễn Thành Đông, cha ruột của cô.

Cô chậm chạp gì, bên giọng điệu chút thiếu kiên nhẫn: “Nói , câm ?”

Nguyễn Hạo lén lút đến Hải Thành, với gia đình là Pháp chơi. Bên Pháp lúc chắc là một giờ chiều, đúng bữa trưa.

Thế là Văn Nguyễn dùng tiếng Pháp trôi chảy giải thích với .

“Xin , chủ nhân chiếc điện thoại dùng bữa ở đây, quên điện thoại , hiện đang đường về. Tôi sẽ giúp chuyển lời.”

xong lời , cửa mở , giọng lớn của Nghi Phi trực tiếp xông tai.

“Chị! Chuyện của Nguyễn Hạo thật sự trách em , chỉ nhờ em điều tra chị thôi, là sẽ đến Hải Thành mà! Em sẽ đến Hải Thành, em ở Minh Hợp thấy mới…”

Văn Nguyễn hồn, phản ứng đầu tiên là vội vàng cúp điện thoại.

Loading...