Đạo Vũ Thiên Khung - Chương 3: Khởi Hành Đến Vùng Đất Mộc Lan
Cập nhật lúc: 2025-07-02 04:50:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Quyết định của Tộc trưởng Lam Hoàng vang vọng khắp gia tộc, và đến tai Lam Vân Hạ như một lời tuyên án, nhưng cũng là một tia sáng. Nhiệm vụ thu thập Tứ Diệp Thanh Liên tại Vùng Đất Mộc Lan – một nhiệm vụ tự sát trong mắt người khác – lại chính là cơ hội đầu tiên để anh thoát khỏi sự kìm kẹp của Lam gia và tìm kiếm con đường đột phá.
Ngay buổi tối hôm đó, Lam Vân Hạ lặng lẽ chuẩn bị. Anh kiểm tra lại toàn bộ số linh thạch ít ỏi mình có, một vài viên đan dược sơ cấp, và thanh đoản kiếm cùn. Với tu vi Thể Thân tầng 3, đây là tất cả những gì anh có thể dựa vào. Anh biết rõ sự nguy hiểm của Vùng Đất Mộc Lan, nơi linh thú cấp trung hoành hành và những cây Huyễn Thụ Linh có thể tạo ra ảo ảnh c.h.ế.t người.
"Vân Hạ ca!"
Một tiếng gọi nhỏ khiến anh giật mình. Lam Y Nhi đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt đầy lo lắng. Trong tay cô bé là một chiếc túi vải nhỏ.
"Y Nhi? Sao muội lại đến đây?" Lam Vân Hạ ngạc nhiên, rồi khẽ mỉm cười trêu chọc, "Không sợ bị phát hiện, rồi bị trưởng lão Lam Tinh Hôn mắng cho ra bã sao?"
Lam Y Nhi cụp mắt, đôi má ửng hồng. "Ta... ta không sợ. Ta nghe nói huynh phải đi Vùng Đất Mộc Lan. Nơi đó nguy hiểm lắm." Cô bé run rẩy đưa chiếc túi ra. "Đây là chút Bồi Nguyên Đan và một vài viên Giải Độc Đan. Mẫu thân ta đã luyện chế, ta lén lấy cho huynh. Huynh... huynh nhớ cẩn thận."
Lam Vân Hạ nhìn chiếc túi. Nó không chỉ chứa đan dược mà còn chứa đựng sự quan tâm chân thành duy nhất anh nhận được trong gia tộc này. Anh biết, Lam Y Nhi đang mạo hiểm để giúp anh. Anh đón lấy, lòng ấm áp hơn bao giờ hết. "Cảm ơn muội, Y Nhi. Muội nhớ kỹ lời ta nói hôm qua nhé." Anh nhìn sâu vào mắt cô bé, lời hứa về đỉnh cao tu vi và tình yêu đích thực chợt hiện rõ mồn một trong tâm trí anh.
Lam Y Nhi gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự tin tưởng.
Sáng sớm hôm sau, trước cổng thành Trì Thanh Vân, Lam Vân Hạ một mình đứng đó, sẵn sàng khởi hành. Không ai tiễn đưa anh, ngoại trừ hai thị vệ được Tộc trưởng phái đến để "giám sát" anh khởi hành, thực chất là để đảm bảo anh thực sự đi vào Vùng Đất Mộc Lan.
Trong lúc đó, trên một nóc nhà gần cổng thành, Lam Ngân lặng lẽ quan sát. Ánh mắt bà ẩn chứa sự phức tạp. Bà đã nghe về việc Y Nhi lén đưa đan dược cho Lam Vân Hạ, nhưng bà không ngăn cản. Bà muốn xem, liệu cái "phế vật" này có thực sự tạo nên kỳ tích, hay sẽ bị nuốt chửng bởi vùng đất c.h.ế.t chóc kia.
Và không chỉ có Lam Ngân. Cách đó không xa, trong một hẻm nhỏ, Lam Thiên Vũ đứng đó, khuôn mặt vẫn còn vẻ xanh xao vì trận thua hôm qua, nhưng ánh mắt lại đầy căm hờn. Kế bên hắn là Lam Tiểu Điệp, đôi môi mím chặt.
"Thằng khốn đó... nó dám thắng ta!" Lam Thiên Vũ nghiến răng. "Phụ thân nói nó sẽ không sống sót trở về từ Vùng Đất Mộc Lan đâu. Nghe nói Lam Chấn trưởng lão còn phái người bí mật theo dõi nữa."
Lam Tiểu Điệp cười khẩy: "Kệ nó. Thứ phế vật đó chỉ làm nền cho huynh thôi, Thiên Vũ ca. Chúng ta cứ chờ tin tức tốt lành đi."
Lam Vân Hạ hít một hơi thật sâu khí trời buổi sớm, bước chân vững chãi tiến về phía Vùng Đất Mộc Lan. Phía trước anh là những khu rừng xanh thẳm, linh khí bắt đầu trở nên hoang dã hơn. Anh biết, đây không phải là một chuyến đi chơi, mà là một cuộc chiến sinh tồn. Mỗi bước đi đều có thể là bước cuối cùng.
Khi anh vừa bước qua ranh giới giữa vùng đất an toàn của Lam gia và Vùng Đất Mộc Lan, một cảm giác kỳ lạ ập đến. Linh khí nơi đây trở nên nồng đậm hơn, nhưng cũng ẩn chứa một sự hỗn loạn, một nguồn năng lượng nguyên thủy mà anh chưa từng cảm nhận rõ ràng như vậy.
Anh tiến sâu vào rừng. Cây cối trở nên rậm rạp hơn, ánh nắng khó lòng xuyên qua tán lá dày đặc. Tiếng chim hót dần biến mất, thay vào đó là những âm thanh xào xạc bí ẩn từ những bụi cây rậm rạp, những tiếng gầm gừ vọng lại từ xa, báo hiệu sự hiện diện của linh thú.
Lam Vân Hạ rút thanh đoản kiếm ra, cảnh giác quan sát xung quanh. Anh biết, với tu vi hiện tại, anh phải dựa vào sự nhạy bén, kinh nghiệm thực chiến từ những lần bị bắt nạt, và đặc biệt là Linh Thôn Quyết bí ẩn của mình.
Đi được một đoạn, anh nghe thấy tiếng nước chảy. Một con suối nhỏ uốn lượn qua những tảng đá rêu phong. Nước suối trong vắt, nhưng lại tỏa ra một luồng linh khí dịu mát, trong lành, hoàn toàn khác biệt với sự hỗn loạn mà anh cảm nhận được từ sâu trong rừng.
"Thanh Linh Thạch," Lam Vân Hạ lẩm bẩm khi nhìn thấy những viên đá màu xanh nhạt lấp lánh dưới dòng suối. Đây là một loại linh thạch cấp thấp, nhưng lại tinh khiết, rất tốt cho việc hấp thu linh khí và làm dịu kinh mạch. Anh cúi xuống, bắt đầu thu thập. Với tình cảnh thiếu thốn tài nguyên, không có gì là nhỏ nhặt.
Khi anh đang mải mê thu thập, một luồng gió lạnh buốt đột nhiên thổi qua gáy. Trực giác sinh tử của Lam Vân Hạ gào thét báo động. Anh lập tức ngẩng đầu, thanh đoản kiếm vung lên theo phản xạ.
Một con Linh Báo Đen có kích thước bằng một con ch.ó lớn, lông đen tuyền ẩn mình trong bóng tối, lao ra từ bụi cây rậm rạp. Móng vuốt sắc nhọn của nó lóe lên trong ánh sáng lờ mờ, mang theo linh lực hệ Phong cuồng bạo, nhắm thẳng vào cổ họng anh.
Tu vi của Linh Báo Đen này ít nhất cũng phải tương đương Khí Linh tầng 5 – một tồn tại mà với tu vi Thể Thân tầng 3 của Lam Vân Hạ, chỉ cần một đòn cũng đủ để kết liễu.
Lam Vân Hạ né tránh không kịp. Móng vuốt sắc bén xé rách vai áo anh, để lại một vết cào dài, m.á.u tươi thấm ra nhanh chóng. Cơn đau buốt truyền đến, nhưng anh không hề hoảng sợ. Anh đã quá quen với đau đớn.
Linh Báo Đen thấy con mồi né được, đôi mắt xanh lục lóe lên vẻ hung tợn, nó rống lên một tiếng, lại lao đến. Tốc độ của nó nhanh như chớp, hoàn toàn áp đảo Lam Vân Hạ.
"Không thể trốn được!" Lam Vân Hạ nghiến răng. Anh biết, đây là trận chiến sinh tử đầu tiên của anh tại Vùng Đất Mộc Lan. Anh không có đường lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dao-vu-thien-khung/chuong-3-khoi-hanh-den-vung-dat-moc-lan.html.]
Thay vì né tránh, Lam Vân Hạ đột nhiên lao về phía Linh Báo Đen! Thanh đoản kiếm trong tay anh không phải để tấn công, mà là để câu giờ. Cùng lúc đó, toàn bộ tinh thần và linh lực ít ỏi trong cơ thể anh dồn về lòng bàn tay, chuẩn bị kích hoạt Linh Thôn Quyết. Đây là một canh bạc. Hoặc anh sẽ sống sót, hoặc sẽ c.h.ế.t dưới móng vuốt của con linh báo này.
Lam Vân Hạ lao thẳng về phía Linh Báo Đen, một hành động điên rồ trong mắt bất kỳ tu sĩ nào có lý trí. Thanh đoản kiếm trong tay anh không nhằm tấn công mà chỉ như một tấm chắn mỏng manh, cố gắng trì hoãn sát chiêu của nó.
Linh Báo Đen không ngờ con mồi lại dám chủ động lao vào. Đôi mắt xanh lục của nó lóe lên vẻ khinh miệt. Nó vung một móng vuốt sắc nhọn, mang theo linh lực hệ Phong, xé toạc không khí, nhắm vào cổ họng Lam Vân Hạ.
"Vút!"
Lam Vân Hạ xoay người đột ngột, dùng chuôi kiếm hất nhẹ vào móng vuốt của nó, chỉ đủ làm chệch hướng một chút. Móng vuốt sượt qua má anh, rạch một vết dài, m.á.u tươi chảy xuống cằm. Cơn đau buốt khiến anh hít sâu một hơi lạnh, nhưng mắt anh vẫn sáng quắc. Đây chính là cơ hội!
Trong khoảnh khắc cực ngắn khi Linh Báo Đen tưởng đã nắm chắc phần thắng, và cơ thể nó lướt ngang qua Lam Vân Hạ, anh dồn toàn bộ linh lực ít ỏi và tinh thần vào lòng bàn tay. Không chút do dự, anh áp lòng bàn tay vào bụng của Linh Báo Đen – nơi nội đan của linh thú thường được hình thành.
Unreal UVK
"Linh Thôn Quyết!"
Một luồng khí màu xám tro vô hình bùng nổ mạnh mẽ hơn bao giờ hết, xuyên qua lớp lông dày của Linh Báo Đen và trực tiếp lao vào cơ thể nó. Linh Báo Đen không có tu vi như con người, nhưng nó cảm nhận được một luồng năng lượng kinh hoàng đang điên cuồng hút lấy linh lực của mình.
"Gào! Aoooo!"
Linh Báo Đen rống lên một tiếng đau đớn thê lương, khác hẳn với tiếng gầm gừ uy h.i.ế.p ban đầu. Toàn thân nó run rẩy dữ dội, linh lực trong cơ thể hỗn loạn tột độ, như một hồ nước bị tháo cạn đột ngột. Đôi mắt xanh lục của nó từ hung tợn chuyển sang hoảng loạn. Nó mất thăng bằng, lảo đảo lùi lại vài bước.
Lam Vân Hạ biết đây là giới hạn của Linh Thôn Quyết với tu vi hiện tại của mình. Anh không thể hấp thụ quá nhiều. Anh lập tức rút tay về, lùi nhanh như chớp. Vết thương trên má nóng rát, nhưng anh không bận tâm.
Linh Báo Đen, mất đi một phần lớn linh lực quan trọng nhất, không còn giữ được sự hung hãn. Nỗi sợ hãi bản năng trỗi dậy. Nó nhìn Lam Vân Hạ với ánh mắt đầy cảnh giác, gầm gừ yếu ớt vài tiếng, rồi đột nhiên xoay người, vụt biến vào sâu trong bụi cây rậm rạp. Nó đã chạy trốn!
Lam Vân Hạ đứng đó, thở dốc. Vai áo rách tả tơi, m.á.u từ má và vai vẫn đang rỉ ra. Anh cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, linh lực cạn kiệt. Luồng linh lực hỗn tạp từ Linh Báo Đen vừa hấp thụ được đang cuộn trào trong kinh mạch, gây ra những cơn đau buốt. Anh vội vàng ngồi xuống, lấy một viên Bồi Nguyên Đan mà Lam Y Nhi đã đưa, nuốt xuống. Linh khí từ đan dược tràn vào, giúp anh điều hòa và trấn áp luồng năng lượng hỗn loạn.
"May... may mà con Linh Báo đó không có ý chí mạnh như con người," Lam Vân Hạ lẩm bẩm. Nếu là một tu sĩ, dù có bị hút linh lực, họ cũng sẽ chiến đấu đến cùng. Nhưng linh thú bản năng sợ hãi cái c.h.ế.t và sự hỗn loạn trong linh lực.
Sau một lúc, cơn đau dịu đi, linh lực dần hồi phục. Lam Vân Hạ cảm thấy một chút khác biệt. Luồng linh lực hỗn tạp của Linh Báo Đen, sau khi được Linh Thôn Quyết chuyển hóa và hấp thụ, không chỉ bổ sung linh khí mà còn mang theo một chút thuộc tính Phong, khiến cho tốc độ của anh có vẻ nhanh nhẹn hơn một chút.
"Hóa ra Linh Thôn Quyết còn có thể làm được điều này," Lam Vân Hạ thầm nghĩ. "Nó không chỉ cướp đoạt, mà còn giúp mình hấp thụ và chuyển hóa một phần thuộc tính của đối thủ." Điều này mở ra một cánh cửa mới cho con đường tu luyện của anh, con đường mà không ai khác dám đi.
Anh đứng dậy, cảnh giác hơn rất nhiều. Cuộc chạm trán với Linh Báo Đen đã cho anh bài học đầu tiên về sự tàn khốc của Vùng Đất Mộc Lan. Ở đây, sự yếu đuối sẽ bị nuốt chửng.
Lam Vân Hạ tiếp tục hành trình, thận trọng từng bước chân. Anh biết, mục tiêu là Tứ Diệp Thanh Liên, nhưng quan trọng hơn là sống sót và tìm kiếm cơ duyên.
Anh đi sâu hơn vào vùng rừng rậm. Linh khí càng lúc càng nồng đậm hơn, nhưng cũng mang theo một sự u ám, nặng nề. Cây cối xung quanh dần trở nên kỳ lạ, thân cây sần sùi như da người, cành lá vặn vẹo như những cánh tay quái dị. Những bóng cây đổ dài, tạo nên những hình thù đáng sợ trong ánh sáng lờ mờ.
Trực giác của Lam Vân Hạ lại gào thét. Anh dừng bước, đôi mắt quét ngang quét dọc. Không có tiếng động, không có dấu vết của linh thú. Nhưng một cảm giác bị theo dõi, bị bao vây lại ập đến.
Đột nhiên, một cành cây gần đó khẽ động đậy. Không phải do gió. Lam Vân Hạ lập tức nhận ra, đó không phải là cây bình thường. Linh khí mà anh cảm nhận được từ chúng có một sự sống mãnh liệt, nhưng cũng ẩn chứa sự nguy hiểm.
"Huyễn Thụ Linh..." Lam Vân Hạ lẩm bẩm, nhớ lại lời cảnh báo về nhiệm vụ. Đây chính là những thực vật có linh tính, có khả năng tạo ra ảo ảnh và tấn công bằng dây leo.
Từ những thân cây và bụi rậm xung quanh, những sợi dây leo màu xanh sẫm, dai như thép, bất ngờ lao ra như những con rắn độc, quấn lấy chân, tay và cổ Lam Vân Hạ. Tốc độ của chúng cực nhanh, gần như không thể né tránh. Anh cố gắng vung kiếm c.h.é.m đứt, nhưng dây leo dai hơn anh tưởng, chỉ bị rách nhẹ.
Lam Vân Hạ bị siết chặt, cơ thể bị kéo lê về phía những thân cây. Anh cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ đang cố gắng xâm nhập vào tâm trí mình, gây ra những ảo ảnh mơ hồ. Những ký ức về Lam Thiên Vũ, Lam Tiểu Điệp, những lời sỉ nhục, những trận đòn roi lại hiện về rõ mồn một, nhưng méo mó và đáng sợ hơn.
"Khốn kiếp! Ảo ảnh!" Lam Vân Hạ nghiến răng, cố gắng giữ vững tâm trí. Linh Thôn Quyết của anh có thể hút linh lực, nhưng lại không trực tiếp chống lại ảo ảnh tinh thần. Anh phải tìm cách thoát ra trước khi bị ảo ảnh chi phối hoàn toàn hoặc bị những dây leo này nghiền nát.