Đạo Vũ Thiên Khung - Chương 1: Lễ Trưởng Thành và Tiếng Khinh Thường
Cập nhật lúc: 2025-07-02 04:15:51
Lượt xem: 0
Thành Trì Thanh Vân, một buổi sớm tinh mơ. Những tia nắng đầu tiên của hạ chí len lỏi qua mái ngói cong vút của Lam gia tộc, rọi xuống Đấu Võ Đài Trung Tâm đang tấp nập người qua lại. Hôm nay là ngày trọng đại: Lễ Trưởng Thành – dấu mốc quyết định con đường tu luyện của hàng trăm thiếu niên, thiếu nữ Lam gia.
Lam Vân Hạ đứng lẫn trong đám đông, cơ thể gầy gò ẩn sau vạt áo đã sờn. Hơi thở anh đều đặn, không phải vì bình tĩnh, mà vì đã quen với sự kiềm nén. 16 năm qua, mỗi ngày ở Lam gia tộc là một bài học về sự khinh thường. Tư chất bình thường, linh mạch mờ nhạt, tu vi dừng lại ở Thể Thân tầng 3 – cái mác "phế vật" đã dán chặt lên anh như một hình xăm vô hình. Anh nghe rõ mồn một những lời xì xào, những ánh mắt chế giễu lướt qua mình, tựa như những mũi kim châm vào da thịt.
"Kìa, Lam Vân Hạ cũng đến sao? Chắc lại muốn gây trò cười cho cả tộc đây mà." – Một giọng nói the thé vang lên, xen lẫn tiếng cười khúc khích.
Lam Thiên Vũ, con trai trưởng lão Lam Tinh Hôn, tu vi đã đạt Khai Khiếu tầng 2, đang đứng khoanh tay, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Hắn ta cao hơn Lam Vân Hạ cả một cái đầu, vóc dáng vạm vỡ, áo bào lụa là đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài tồi tàn của Lam Vân Hạ. Kế bên là Lam Tiểu Điệp, con gái của Lam Tinh Hôn, tu vi Khí Linh tầng 8, ánh mắt sắc lẻm cùng nụ cười khẩy đầy ác ý.
"Đúng là mặt dày thật! Đã là phế vật thì nên ở nhà mà tránh mặt đi chứ, bày trò ra đây làm gì cho mất mặt gia tộc." Lam Tiểu Điệp nói thêm, giọng điệu miệt thị không hề che giấu.
Lam Vân Hạ hít một hơi thật sâu, đôi mắt đen láy lướt qua hai kẻ gây sự. Anh không đáp trả. Kinh nghiệm từ nhỏ đã dạy anh, đối đầu trực diện chỉ rước thêm họa. Cái đầu anh luôn tính toán nhanh như chớp. Anh có thể hài hước mê gái, hay ghẹo gái, nhưng tuyệt đối không ngốc. Cái cười cợt của Lam Thiên Vũ và Lam Tiểu Điệp chỉ là một phần nhỏ của "địa ngục" hàng ngày anh phải chịu đựng.
Trong đám đông, một cô bé gầy gò, mái tóc đen mượt buộc gọn sau lưng, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng nhìn Lam Vân Hạ. Đó là Lam Y Nhi, con gái trưởng lão Lam Nhu Nguyệt, tu vi Khí Linh tầng 6. Cô bé là một trong số ít người hiếm hoi trong Lam gia không hề khinh thường Lam Vân Hạ, thậm chí còn đôi lần lén lút giúp đỡ anh. Lam Y Nhi khẽ nắm chặt tay, muốn tiến lên nhưng lại sợ hãi trước ánh mắt hung tợn của Lam Thiên Vũ.
Không xa, trên khán đài dành cho các trưởng lão, Tộc trưởng Lam Hoàng ngồi ở vị trí trung tâm, khuôn mặt hiền từ nhưng ánh mắt ẩn chứa sự mệt mỏi. Ông cảm nhận được sự căng thẳng của buổi lễ, đặc biệt là ánh mắt căm ghét mà các trưởng lão khác như Lam Tinh Hôn và Lam Chấn dành cho mình. Ông thở dài, biết rõ tình thế Lam gia tộc đang bị chèn ép, và những âm mưu tranh giành quyền lực đang diễn ra ngay dưới mũi mình.
Bên cạnh Tộc trưởng, Lam Ngân – nữ trưởng lão duy nhất, tu vi Khai Thiên tầng 3 – vẫn giữ vẻ mặt nghiêm khắc nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Lam Vân Hạ. Bà không thiên vị, và chính điều đó khiến bà được lòng Tộc trưởng nhưng lại bị các trưởng lão khác ghét bỏ. Bà biết Lam Vân Hạ bị ức hiếp, và đang âm thầm quan sát xem liệu thiếu niên "phế vật" này có thể làm nên điều gì khác biệt.
"Lễ Trưởng Thành chính thức bắt đầu!" – Giọng Tộc trưởng Lam Hoàng vang lên, truyền khắp Đấu Võ Đài.
Vòng kiểm tra tư chất và tu vi bắt đầu. Hàng loạt thiếu niên, thiếu nữ Lam gia lần lượt bước lên đài, đặt tay lên Thạch Bi Khảo Hạch. Ánh sáng từ Thạch Bi lập lòe, biểu thị cấp độ tư chất và tu vi của từng người. Tiếng hò reo, tán thưởng vang lên khi những thiên tài của tộc, như Lam Ngọc Tuyết (con Lam Ngân, Khí Linh tầng 9) hay Lam Dũng (con Lam Chấn, Khí Linh tầng 9), tỏa sáng rực rỡ.
Lam Thiên Vũ và Lam Tiểu Điệp đã sớm hoàn thành phần của mình, tu vi vượt trội khiến chúng càng thêm đắc ý. Chúng đứng nép một bên, chuẩn bị cho màn "hả hê" khi Lam Vân Hạ bước lên.
Cuối cùng, cái tên định mệnh cũng được xướng lên: "Lam Vân Hạ!"
Đấu Võ Đài bỗng chốc trở nên im ắng lạ thường. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lam Vân Hạ. Anh bước lên, từng bước chân đều vững vàng, như thể không hề cảm nhận được hàng trăm ánh nhìn khinh bỉ đang muốn xuyên thủng mình.
Anh đặt bàn tay gầy gò lên Thạch Bi Khảo Hạch. Thạch Bi bỗng nhiên tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt, gần như không đáng kể.
Thể Thân tầng 3.
Một tiếng cười khúc khích vang lên, rồi nhanh chóng lan ra thành những tiếng cười vang dội khắp Đấu Võ Đài. Tiếng cười chế giễu, tiếng cười khinh thường, chúng như những mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào trái tim Lam Vân Hạ.
"Ha! Đã bảo rồi mà, phế vật vẫn là phế vật!" Lam Thiên Vũ cười lớn, vẻ mặt hả hê tột độ. "Lam gia ta thật không thể hiểu nổi, sao lại có loại sâu mọt thế này chứ!"
Lam Tiểu Điệp che miệng cười mỉa mai, ánh mắt đầy khinh bỉ lướt qua Lam Vân Hạ, như thể anh chỉ là một món đồ bẩn thỉu.
Tộc trưởng Lam Hoàng khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì. Lam Ngân vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong sâu thẳm ánh mắt bà lại lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Lam Tinh Hôn và Lam Chấn trao đổi ánh nhìn đắc thắng.
Lam Vân Hạ đứng đó, bàn tay vẫn đặt trên Thạch Bi, khuôn mặt không chút biểu cảm. Tiếng cười chế giễu bao trùm lấy anh, nhấn chìm anh vào vực sâu của sự khinh thường.
Nhưng đúng lúc đó, trong sâu thẳm tâm trí Lam Vân Hạ, một tia lửa nhỏ lóe lên. Một lời nói bỗng vọng lại từ ký ức xa xăm, giọng nói của một người mà anh không nhớ rõ: "Kẻ mạnh không phải là kẻ không bao giờ vấp ngã, mà là kẻ mỗi khi vấp ngã đều biết cách đứng dậy mạnh mẽ hơn."
Ánh mắt Lam Vân Hạ bỗng trở nên kiên định lạ thường. Dù cả thế giới có quay lưng, dù anh có bị chà đạp đến tận cùng, anh sẽ không bao giờ gục ngã. Địa ngục này, anh sẽ biến nó thành con đường của riêng mình.
Tiếng cười chế giễu vẫn văng vẳng bên tai, nhưng Lam Vân Hạ không hề nao núng. Anh bước xuống từ Thạch Bi Khảo Hạch, điềm tĩnh đến đáng ngạc nhiên. Cả Đấu Võ Đài bỗng chốc nhận ra sự im lặng bất thường của anh. Không một lời cãi vã, không một cái cúi đầu, chỉ là một ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa sự bất khuất.
Tộc trưởng Lam Hoàng khẽ thở phào, nhưng ánh mắt Lam Ngân lại ánh lên vẻ suy tư. Bà đã chứng kiến nhiều thiếu niên kiệt xuất gục ngã vì kiêu ngạo, và cũng thấy không ít người có tư chất kém bị nuốt chửng bởi sự tự ti. Nhưng Lam Vân Hạ thì khác. Sự bình tĩnh này không phải là cam chịu, mà là một loại kiên cường lạ lùng.
Ngay sau vòng kiểm tra tư chất, Tộc trưởng Lam Hoàng tiếp tục thông báo: "Tiếp theo, là vòng Kiểm tra Thực Chiến! Các thiếu niên, thiếu nữ sẽ được chia thành từng cặp để đối kháng trên Đấu Võ Đài. Kẻ thắng sẽ tiến vào vòng trong, kẻ bại sẽ bị loại!"
Không khí trên Đấu Võ Đài lập tức trở nên căng thẳng. Đây mới thực sự là bài kiểm tra quyết định. Sức mạnh trên Thạch Bi chỉ là lý thuyết, thực chiến mới là chân lý. Danh sách đối chiến nhanh chóng được công bố qua một Trận Pháp Quang Ảnh lớn giữa không trung.
Lam Vân Hạ ngước nhìn, đôi mắt đen láy lướt qua từng cái tên. Trái tim anh đập mạnh, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì một sự chờ đợi. Anh biết mình sẽ không gặp may.
Unreal UVK
Và đúng như dự đoán. Tên của anh hiện lên cùng một cái tên quen thuộc, gắn liền với những nỗi ám ảnh thời thơ ấu: Lam Thiên Vũ.
Cả Đấu Võ Đài như nín thở. Mọi ánh mắt đổ dồn vào cặp đấu này. Một bên là Lam Thiên Vũ, con trai trưởng lão Lam Tinh Hôn, tu vi Khai Khiếu tầng 2, nổi tiếng ngông cuồng và thường xuyên ức h.i.ế.p Lam Vân Hạ. Một bên là Lam Vân Hạ, "phế vật" Thể Thân tầng 3, chưa từng có dấu hiệu đột phá. Đây không phải là một trận đấu, mà là một màn trình diễn của kẻ mạnh chà đạp kẻ yếu.
Lam Thiên Vũ cười khẩy, bước thẳng về phía Lam Vân Hạ, ánh mắt đầy sự khiêu khích: "Ha! Số ngươi đúng là may mắn đấy Lam Vân Hạ. Vừa hay hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm mùi vị của sức mạnh, để ngươi biết ai mới là chủ nhân đích thực của Lam gia này!"
Lam Vân Hạ vẫn im lặng, chỉ khẽ nhếch mép. Anh không nói một lời, nhưng ánh mắt kiên định ấy lại khiến Lam Thiên Vũ cảm thấy khó chịu.
Trận đấu được tuyên bố bắt đầu!
Lam Thiên Vũ không phí lời, hắn vung tay, một luồng linh khí hùng hậu màu vàng đất bùng nổ quanh người. Đó là dấu hiệu của tu vi Khai Khiếu, linh lực đã bắt đầu tinh thuần và hùng mạnh hơn nhiều so với Khí Linh hay Thể Linh. Hắn tung ra một quyền.
"Thổ Viêm Quyền!"
Quyền phong mang theo linh khí cuồn cuộn, thổi bay cát bụi trên Đấu Võ Đài, thẳng tắp giáng xuống Lam Vân Hạ. Đòn này chứa đựng sức mạnh kinh người, đủ để đánh bật một tu sĩ Khí Linh tầng 9 ra khỏi võ đài, thậm chí gây trọng thương. Lam Thiên Vũ rõ ràng muốn hạ nhục Lam Vân Hạ ngay lập tức, không cho anh bất kỳ cơ hội nào.
Cả khán đài ồ lên kinh ngạc. Trận đấu mới bắt đầu mà đã ác liệt đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/dao-vu-thien-khung/chuong-1-le-truong-thanh-va-tieng-khinh-thuong.html.]
Lam Vân Hạ vẫn đứng yên, đôi mắt chợt lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Thể Thân tầng 3, anh không thể chống đỡ trực diện. Nhưng anh không phải là kẻ ngốc. Từ nhỏ đến lớn, những trận đòn roi, những cuộc chạy trốn đã rèn luyện cho anh một khả năng đặc biệt: trực giác nhạy bén và tốc độ phản ứng phi thường trong những tình huống nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc quyền phong sắp chạm tới, Lam Vân Hạ bỗng nhiên động. Anh không né tránh hoàn toàn, mà lại hơi nghiêng người, để quyền phong sượt qua vai áo. Cùng lúc đó, một động tác mà không ai ngờ tới: anh khẽ dùng bàn tay gầy gò của mình chạm nhẹ vào cổ tay của Lam Thiên Vũ, nơi luồng linh khí đang tuôn ra mạnh nhất.
Đó chỉ là một cái chạm thoáng qua, như một làn gió. Nhưng ngay sau đó, Lam Thiên Vũ bỗng cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ, lạnh lẽo và hỗn loạn, thoáng qua trong kinh mạch của mình, khiến linh khí trong cơ thể hắn hơi ngưng trệ trong tích tắc.
Lam Thiên Vũ giật mình, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Lam Vân Hạ đã lướt đi như một cái bóng, tránh xa khỏi phạm vi tấn công của hắn. Anh không phản công, chỉ đơn thuần là né tránh.
"Ngươi... ngươi làm gì?" Lam Thiên Vũ rống lên. Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể nắm bắt được. Hắn ta chỉ nghĩ Lam Vân Hạ may mắn né được, và cái chạm vừa rồi chỉ là vô tình.
Trên khán đài, Lam Ngân khẽ nhíu mày. Bà là một trưởng lão tu vi cao, trực giác của bà nhạy bén hơn người. Cái chạm vừa rồi của Lam Vân Hạ, dù rất nhẹ, nhưng không hề đơn giản. Bà thấy một luồng năng lượng cực kỳ ẩn tàng, gần như vô hình, thoáng qua trong cơ thể Lam Vân Hạ. Nó không giống bất kỳ loại linh khí nào bà từng biết.
"Cái gì thế?" Bà lẩm bẩm.
Lam Tinh Hôn thấy con trai mình chỉ đánh hụt, không khỏi tức giận: "Thiên Vũ! Ngươi làm cái quái gì vậy? Một tên phế vật cũng không đánh trúng? Dùng toàn lực đi!"
Lam Thiên Vũ như bừng tỉnh. Hắn cảm thấy bị xúc phạm. Hắn rống lên một tiếng, linh khí toàn thân bùng nổ mạnh hơn, dồn nén vào chân, lao thẳng về phía Lam Vân Hạ với tốc độ kinh người.
"Thổ Long Bạo Kích!"
Đấu Võ Đài lại rung chuyển. Đây là một võ kỹ tấn công mạnh mẽ hơn, không chỉ là quyền phong mà là cả một luồng năng lượng kim loại và đất cuộn xoáy. Lam Thiên Vũ muốn kết thúc trận đấu này một cách dứt khoát, chứng tỏ sự chênh lệch trời vực giữa hắn và Lam Vân Hạ.
Lam Vân Hạ đứng đó, ánh mắt vẫn bình tĩnh. Anh biết, đây là khoảnh khắc quyết định. Không thể tiếp tục né tránh mãi.
Lam Vân Hạ đứng đó, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhưng bên trong, một luồng năng lượng bí ẩn đang âm thầm vận chuyển. Anh biết, đối mặt với "Thổ Long Bạo Kích" của Lam Thiên Vũ là điều không thể với tu vi Thể Thân tầng 3 của mình. Trực giác sinh tử đã rèn giũa anh từ bé mách bảo rằng, nếu không có gì thay đổi, anh sẽ chết.
Trong khoảnh khắc quyền phong mang theo sức nặng của đất đá và sự bùng nổ của linh lực cuồn cuộn ập tới, Lam Vân Hạ không né tránh theo cách thông thường. Thay vào đó, anh đột nhiên vặn mình một cách kỳ dị, cơ thể uốn lượn như một con rắn. Đó là một phản xạ được hình thành từ vô số lần bị đánh, bị đuổi, bị dồn vào đường cùng. Anh lao thẳng vào chính giữa đòn tấn công, nhưng không phải để chịu đòn.
Bằng một chuyển động nhanh như cắt, anh cúi thấp người, tay phải đột ngột vươn ra, không phải để đỡ hay công kích, mà là để "bắt" lấy một dòng linh khí đang cuộn xoáy quanh nắm đ.ấ.m của Lam Thiên Vũ. Ngay lập tức, một luồng năng lượng màu xám tro, gần như vô hình, từ lòng bàn tay Lam Vân Hạ bùng ra, như một con cá nhỏ lướt vào dòng nước xoáy dữ dội.
Đó chính là Linh Thôn Quyết – công pháp cấm kỵ mà Lam Vân Hạ vô tình tìm thấy trong một bí cảnh c.h.ế.t chóc khi bị đám Lam Thiên Vũ đẩy vào đường cùng ba năm trước. Công pháp này không cường hóa sức mạnh trực diện, mà cho phép người tu luyện cướp đoạt một phần nhỏ linh lực của đối thủ trong một khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi, đồng thời gây ra sự hỗn loạn tạm thời trong kinh mạch của đối phương. Nó đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối, tốc độ phản ứng cực nhanh, và một ý chí kiên định để không bị chính linh lực cướp đoạt phản phệ.
"A!"
Lam Thiên Vũ rống lên đau đớn. Không phải vì đòn đánh của hắn ta trượt, mà là vì hắn đột nhiên cảm thấy một luồng đau buốt tê dại từ cánh tay truyền đến, linh khí trong cơ thể như bị một bàn tay vô hình vặn xoắn, bỗng chốc ngưng trệ và hỗn loạn. Dòng Thổ Long Bạo Kích của hắn ta chệch hướng, đánh sượt qua Lam Vân Hạ, chỉ làm tung lên một vệt bụi đất lớn trên Đấu Võ Đài.
Lam Vân Hạ nhân cơ hội đó, như một làn khói, đã lướt ra phía sau Lam Thiên Vũ. Khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng bàn tay phải, một luồng linh lực hỗn tạp nhỏ bé đang được anh cố gắng trấn áp, không để nó gây rối loạn cho kinh mạch của chính mình. Linh Thôn Quyết quá nguy hiểm, với tu vi Thể Thân tầng 3, anh chỉ có thể cướp đoạt một lượng rất nhỏ và phải mất chút thời gian để tiêu hóa nó.
"Ngươi... ngươi dám làm gì ta?" Lam Thiên Vũ quay phắt lại, khuôn mặt vặn vẹo vì giận dữ và chút sợ hãi. Hắn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cái cảm giác đau đớn và linh lực hỗn loạn vừa rồi là thật.
Khán đài im bặt. Không ai hiểu Lam Vân Hạ đã làm gì. Anh không hề sử dụng linh lực rõ ràng, không có pháp quyết hay võ kỹ uy lực nào. Anh chỉ đơn giản là né tránh và chạm vào đối thủ.
Trên khán đài trưởng lão, ánh mắt của Lam Ngân chợt vụt sáng. Bà dường như đã nhận ra điều gì đó. "Cái tốc độ và kỹ năng đó... không phải của Thể Thân tầng 3. Còn luồng năng lượng kia... quá lạ lùng!"
Tộc trưởng Lam Hoàng cũng hơi hé mắt, nụ cười hiền từ trên môi có chút bất ngờ. Lam Tinh Hôn thì bỗng chốc đứng bật dậy, chỉ tay xuống Lam Vân Hạ, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận: "Vân Hạ! Ngươi dùng tà thuật gì vậy? Trận đấu này không được phép dùng thủ đoạn bẩn thỉu!"
Lam Vân Hạ ngước nhìn lên khán đài, khóe môi khẽ nhếch, một nụ cười đầy ẩn ý thoáng qua. Anh vẫn giữ im lặng, mặc cho Lam Tinh Hôn gầm thét. Trong thế giới này, kẻ yếu không có quyền giải thích. Anh chỉ cần hành động.
Lam Thiên Vũ, bị cha mình thúc giục và bị nỗi nhục che mờ lý trí, lại lao tới. "Ngươi là phế vật! Mày nghĩ mày giở trò mèo là thắng được tao sao?"
Hắn ta không còn giữ bình tĩnh. Linh khí toàn thân hắn lại bùng nổ, lần này là một chiêu thức tấn công liên hoàn, "Thổ Viêm Tam Liệt Kích". Ba luồng quyền phong liên tiếp, nhanh và mạnh hơn, bao phủ mọi đường lui của Lam Vân Hạ. Hắn muốn nghiền nát đối thủ, chứng tỏ sự áp đảo tuyệt đối.
Lam Vân Hạ biết đây là cơ hội cuối cùng. Anh đã cướp đoạt được một phần linh lực đủ để kích hoạt khả năng mới của Linh Thôn Quyết. Anh lại vặn mình né tránh hai quyền đầu, chỉ để quyền thứ ba sượt qua vai. Lần này, anh không chỉ chạm, mà dùng toàn bộ bàn tay mình dán chặt vào khí hải của Lam Thiên Vũ trong một chớp mắt.
Luồng năng lượng màu xám tro bùng nổ dữ dội hơn, như một con mãnh thú lao vào kinh mạch của Lam Thiên Vũ. Lần này, nó không chỉ gây hỗn loạn, mà còn trực tiếp hút đi một lượng lớn linh lực của Lam Thiên Vũ.
"A... AAAAGHHH!"
Lam Thiên Vũ hét lên thảm thiết. Hắn ta cảm thấy linh lực trong khí hải mình như bị rút cạn, cơ thể đột ngột suy yếu, đứng không vững, khụy gối xuống. Khuôn mặt hắn ta trắng bệch, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Hắn không bị thương ngoài da, nhưng sức mạnh đã bị rút đi quá nửa.
Lam Vân Hạ rút tay lại, lùi về sau vài bước. Anh đã làm được. Dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng Lam Thiên Vũ không còn đủ sức chiến đấu. Anh nhìn thẳng vào mắt đối thủ, không có sự hả hê, chỉ có sự kiên định.
Toàn bộ Đấu Võ Đài lặng như tờ. Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra. Một tu sĩ Khai Khiếu tầng 2, chỉ trong hai lần chạm nhẹ, lại bị một "phế vật" Thể Thân tầng 3 làm cho suy yếu đến mức không thể đứng dậy? Điều này đi ngược lại mọi lẽ thường của tu luyện.
Tộc trưởng Lam Hoàng đứng bật dậy, ánh mắt kinh ngạc tột độ. Lam Ngân thì đứng thẳng người, đôi mắt sáng rực lên như phát hiện ra một kho báu. "Khống chế linh lực sao? Không, đó là... hấp thu? Làm sao có thể..."
Lam Chấn và Lam Tinh Hôn thì sững sờ. Lam Tinh Hôn chỉ vào Lam Vân Hạ, run rẩy không nói nên lời. "Ngươi... ngươi...!"
Trọng tài, một trưởng lão trung lập, cuối cùng cũng hoàn hồn. Ông ta nhìn Lam Thiên Vũ đang run rẩy trên đất, rồi nhìn sang Lam Vân Hạ vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì.
"Lam Thiên Vũ mất khả năng chiến đấu... Lam Vân Hạ thắng!"
Lời tuyên bố như một tiếng sét đánh ngang tai, xé tan sự im lặng c.h.ế.t chóc trên Đấu Võ Đài. Cả gia tộc Lam Thị, những người đã khinh thường Lam Vân Hạ suốt 16 năm, giờ đây không ai dám tin vào tai mình. Lam Vân Hạ, một "phế vật", lại thắng Lam Thiên Vũ, một thiên tài được kỳ vọng!
Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu. Lam Vân Hạ đứng đó, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Con đường anh chọn, sẽ không có chỗ cho sự yếu đuối. Địa ngục, mới chỉ vừa mở cửa.