Đánh thành đầu heo - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-08-06 02:44:32
Lượt xem: 1,453

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt bà vẫn đầy vẻ phục.

Tôi liếc đứa trẻ ngỗ nghịch đang sợ đến mức co quắp bệt đất bên cạnh, hiểu câu trả lời.

Trong lòng ngừng lạnh, nảy ý mới.

Đám tay sai định lén lút chuồn thì vệ sĩ chặn .

Mặt bọn chúng tái mét, run rẩy :

“Các... các sẽ thả chúng !”

“Chúng làm theo lời các mà!”

“Sao thể như !”

Tôi nhịn vỗ tay, từng chút một tiến gần bọn chúng.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng vỗ tay của .

“Nói lắm!”

Mắt tràn đầy hung tợn, xoa xoa bàn tay nãy bọn chúng đánh.

“Vừa nãy các kêu vui vẻ !”

“Vừa nãy là đá chân đúng ! Người ! Đánh gãy chân cho !!”

Tôi giật lấy cây gậy trong tay vệ sĩ, đập mạnh :

“Còn nữa! Nhân cơ hội sờ ! Mẹ kiếp! Phế tay cho !”

“Tất cả những kẻ từng chạm đều trả gấp mười !”

Bọn chúng ôm chặt lấy , run lẩy bẩy.

“Đừng!! Chúng sai !! Chúng cũng là sai khiến mà!!”

“Là cô !! Hãy trách Hạ Mạn Linh! Không liên quan gì đến chúng mà…”

Bạn tiến lên đá một cái:

“Phỉ nhổ!! là bọn tay sai!! Tôi các gánh nổi hậu quả mà! Vậy mà còn dám đánh chúng …”

Vệ sĩ huấn luyện bài bản, động tác dứt khoát.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin ngừng vang lên, hòa lẫn với tiếng nắm đ.ấ.m da thịt, tiếng xương cốt gãy lìa.

Tôi thưởng thức một lúc lâu.

Nhận lấy một xấp tiền vệ sĩ đưa tới, ném bọn chúng.

“Từ giờ trở , các Tập đoàn Giang thị sa thải! Vĩnh viễn tuyển dụng.”

“Tốt nhất hãy biến mất khỏi mắt ! Bằng sẽ khiến các thể ở Kinh đô!”

Tôi liếc Hạ Mạn Linh và mấy còn đang co rúm trong góc.

Trong lòng lạnh.

Tôi bảo ông Trần cho vệ sĩ rút .

Trước khi rời còn bụng nhắc nhở:

“Biết điều thì nhất nên chủ động nhận , gặp thì kẹp chặt đuôi một chút!”

Chúng lên xe rời .

Bây giờ nhất định mách ông nội!!

Trên đường về, ông Trần kể chuyện những năm gần đây.

Hạ Mạn Linh và bố là quen thông qua em trai cô .

Trò bịp sắp đặt tinh vi thế sớm bố thấu.

Đối với hành vi của bố, dù thích nhưng cũng quen .

Bố vốn là một kẻ lãng tử, nếu thì cũng sẽ ly hôn.

Chỉ là thuận mua bán mà thôi.

Hạ Mạn Linh phạm điều tối kỵ.

Còn về đứa trẻ ngỗ nghịch .

Tôi lạnh một tiếng.

Tôi thật xem Hạ Mạn Linh chịu bỏ cuộc !

Về đến nhà chính, ông nội thấy thương khắp thì đau lòng vô cùng.

Lập tức gọi điện cho bố , kịp cúp máy thì bố từ ngoài bước .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/danh-thanh-dau-heo/chuong-5.html.]

Tôi thờ ơ liếc , ghế sofa nhúc nhích.

Bác sĩ đang xử lý vết thương cho .

Tôi đau đến mức nhịn rên rỉ.

Mặt ông nội lập tức sa sầm.

“Con còn đường về ?”

“Nhìn những chuyện con làm !”

Bố , thần sắc bất định.

Ông nội tức đến nỗi lấy cả roi dạy học .

Đánh mạnh bố.

“Quỳ xuống!”

“Con ngày thường phóng túng thì thôi , bây giờ bên cạnh con là loại gì mà gan to đến thế! Dám ức h.i.ế.p đến tận đầu Nguyệt Nguyệt!”

Bố 'phịch' một tiếng quỳ xuống, cúi đầu:

“Là của con.”

“Con sẽ xử lý thỏa.”

Ông đột nhiên , vẻ mặt căng thẳng:

“Bảo bối, đừng ghét bố.”

Tôi hừ lạnh một tiếng, mặt ông .

“Nghe con còn một đứa con riêng, con coi Nguyệt Nguyệt là gì hả!”

Ông nội .

thằng bé thể cốt nhục của bố nhưng vẫn thấy ghê tởm.

Cái đứa trẻ ngỗ nghịch đó còn độc ác đến .

Biểu cảm của bố một thoáng ghét bỏ, lập tức trở bình thường:

“Có nguyên nhân khác, nhưng bây giờ…”

lúc bên ngoài tiếng ồn ào.

Ông nội nhíu mày quản gia bước :

“Bên ngoài chuyện gì!”

Quản gia run rẩy cúi đầu, môi run run:

“Bên ngoài đến... là…”

Ông liếc bố .

“Là vợ của và... con trai!”

Ông những lời như thể liều mạng .

Ông nội tức đến bật :

“Hay lắm!! Giang Thừa Hoài! Con những chuyện con làm ! Vậy mà để tìm đến tận mặt ! Con cho cô bao nhiêu tự tin hả!”

Ông tức giận ném cây roi dạy học xuống đất.

“Đi! Dẫn đại sảnh! Ta xem phụ nữ bản lĩnh gì!!”

Ông nội đầu xoa đầu an ủi:

“Cô tự tìm đến cửa , đừng trách nể mặt cô , ông nội sẽ trút giận giúp con!”

Tôi gật đầu.

chống lưng cảm giác thật .

Bố do dự một lúc lâu:

“Bố cũng giúp bảo bối trút giận ... Bố , bố sẽ bù đắp thật cho bảo bối.”

Ông nội liếc xéo ông một cái, gì.

Tôi nấp bức bình phong trong đại sảnh.

Nghe thấy Hạ Mạn Linh dẫn theo đứa trẻ ngỗ nghịch ồn ào bước .

Vừa thấy bố, sắc mặt cô lập tức đổi:

“Hay lắm!! Tôi gọi điện cho máy! Anh ý gì!”

“Con trai là của còn nữa !”

Loading...