Đánh mất em rồi! - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-12-30 07:05:57
Lượt xem: 641
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60Kv5w6q9c
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi chiếc xe jeep khởi động, theo bản năng ngoái đầu .
Lục Chiến Dã vẫn ở cửa trạm gác, mặc bộ quân phục đó, dáng thẳng tắp như cây tùng.
Anh chúng nữa, mà , bước con đường tuần tra dẫn tới đường biên giới.
Ánh hoàng hôn nhuộm bóng hình thành màu vàng kim, lưng là dải đất quốc gia kéo dài vạn dặm.
Tôi thu hồi ánh mắt, tựa đầu vai Lâm Mặc.
Ngoài cửa sổ xe, vùng Gobi rộng lớn đang nhanh chóng lùi phía .
Cuộc đời những điều nuối tiếc, nhưng còn nợ nần gì nữa.
Cuộc đời những lúc trao nhầm tình cảm, nhưng cùng vẫn là sự kiên trì thủ vững.
Như là đủ .
Đám cưới của và Lâm Mặc tổ chức cây lựu trong sân.
Không nghi thức rườm rà, chỉ mời bạn bè ở bệnh viện và hàng xóm láng giềng.
Ngày hôm đó vùng Giang Nam lác đác mưa nhỏ, trong khí lẫn lộn vị ngọt của hoa quế và mùi thơm của đất.
Khi Lâm Mặc đeo nhẫn cho , gió cát vùng Gobi cuối cùng trở thành chuyện của kiếp .
Những ngày khi kết hôn trôi qua như dòng nước vùng Giang Nam, bình lặng nhưng ấm áp.
Tôi một cô con gái, Lâm Mặc đặt tên cho con bé là Niệm Niệm.
Anh , niệm niệm bất vong, tất hữu hồi hưởng.
Sau danh tiếng đội ngũ y tế của ngày càng lớn, chúng bắt đầu nhận lời mời giảng dạy từ khắp nơi cả nước.
Trong đó, một lời mời đến từ quân khu Tây Bắc.
Lâm Mặc cầm tờ giấy mời, lông mày nhíu chặt : “Nơi đó gió cát lớn, Niệm Niệm còn nhỏ...”
Tôi ngoài cửa sổ, dường như thể thấy bãi cát vàng quen thuộc đó.
“Em .”
“Không vì lý do gì khác, chỉ vì những chiến sĩ đang canh giữ ở đó thôi.”
Lâm Mặc cuối cùng vẫn cùng .
Khi buổi diễn thuyết kết thúc, thấy Lục Chiến Dã ở cuối đám đông.
Anh mặc bộ đồ huấn luyện bình thường.
Số quân hàm nhiều hơn vài hạt so với trong ký ức, cũng chỉ im lặng đó, như một pho tượng đá phong hóa.
Chúng hề giao lưu, thậm chí hề , chỉ là một trong hàng vạn khán giả.
Thoắt cái, mười mấy năm cứ thế trôi qua.
Niệm Niệm lớn thành một thiếu nữ duyên dáng, trở thành kế nghiệp của .
Hai bên thái dương của cũng lén lút bò lên một hai sợi tóc bạc.
Còn Lục Chiến Dã, là Quân trưởng , vẫn lẻ bóng một , canh giữ con đường biên giới dài dằng dặc đó.
Đi đến biên cương biểu diễn an ủi trở thành thông lệ hàng năm của đoàn múa chúng .
Các chiến sĩ hết lớp đến lớp khác đổi, chỉ trạm gác 314 đó, và ngọn núi tuyết trạm gác là vĩnh hằng bất biến.
Năm đó khi biểu diễn xong, các chiến sĩ ồn ào, bắt cô chim công nhỏ mới đến là Niệm Niệm cũng vài câu.
Niệm Niệm hào phóng cầm lấy micro, giọng trong trẻo vang vọng khắp doanh trại:
“Mẹ cháu , các chú là những đáng yêu nhất thế giới!”
Dưới khán đài vang lên một tràng vang thiện ý và tiếng huýt sáo.
Tôi ở cánh gà, dáng vẻ tinh nghịch của con gái, cũng nhịn mà mỉm .
Vừa đầu , liền bắt gặp một đôi mắt chứa đầy ý .
Lục Chiến Dã đang cách đó xa, mặc bộ quân phục chỉnh tề, tóc bạc trắng quá nửa, nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cây tùng.
Một trận gió thổi qua, cuốn lấy cát vàng mặt đất.
Trên đường về, Niệm Niệm tựa vai , nhỏ giọng hỏi:
“Mẹ ơi, vị Lục quân trưởng tóc bạc là đồng đội cũ của ? Ánh mắt bác lạ lắm nhé.”
Tôi mỉm , xoa đầu con bé: “Đứa trẻ ngốc, bác , bác đang thanh xuân của đấy.”
Chiếc xe jeep rời khỏi trạm gác, ngoái đầu , Lục Chiến Dã vẫn đó, hướng về phía chúng mà thực hiện một nghi thức chào quân đội tiêu chuẩn.
Dưới ánh hoàng hôn, bóng hình hòa làm một với dải đất quốc gia phía , giống như một cột mốc biên giới vĩnh cửu.
Tôi thu hồi ánh mắt, nắm lấy bàn tay ấm áp của Lâm Mặc bên cạnh.
Gió của vùng Gobi, suy cho cùng ở phía .
Còn vùng Giang Nam của , luôn ngọn đèn đó chờ về nhà.
Mùa thu năm nay, tin tức tình hình biên giới đột nhiên căng thẳng giống như một viên đá ném dòng nước thu bình lặng của vùng Giang Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/danh-mat-em-roi/chuong-18.html.]
Tivi mỗi ngày đều đưa tin, trong hình ảnh là những chiếc xe bọc thép đang điều động và những binh sĩ đang dàn trận sẵn sàng, bối cảnh là vùng Gobi hoang vu mà thể quen thuộc hơn.
Lâm Mặc sự lơ đãng của , tắt tivi, nắm lấy tay : “Đừng lo lắng, quân đội của chúng mạnh.”
Tôi gật đầu, nhưng vẫn lúc đêm khuya tĩnh lặng, gọi điện thoại mà ngỡ rằng sẽ bao giờ gọi nữa.
Từ trong ống truyền đến là tiếng bận lạnh lẽo.
Tôi gọi thứ hai.
Tôi chỉ thể tìm kiếm trong vô vọng qua tin tức mỗi ngày, trong những gương mặt mờ ảo lướt nhanh qua đó.
Nửa tháng , tin tức thông báo xung đột kết thúc, phía giành thắng lợi lớn.
Trong những hình ảnh mừng công, từng gương mặt trẻ tuổi đang reo hò, nhưng tìm thấy cái tên đó trong danh sách thương vong và lập công.
Lục Chiến Dã, Huân chương Chiến công hạng Nhất.
Phía kèm theo một dòng chữ nhỏ: Để che chắn cho tân binh, thương nặng, cắt bỏ chân trái.
Thế giới của trong khoảnh khắc đó tĩnh lặng đến mức chỉ còn thấy tiếng tim đập.
Lục Chiến Dã vì thương tật mà giải ngũ, ở một thị trấn biên thùy xa trạm gác.
Tôi hỏi địa chỉ của từ một bạn ở quân khu.
Tôi một một bóng một nữa đặt chân lên mảnh đất đó.
Thị trấn nhỏ, một con phố chính là thể thấy hết cả.
Tôi tìm thấy sân nhà , một vòng tường đất cao nửa , cửa khép hờ.
Tôi đẩy cửa bước , thấy .
Anh một chiếc xe lăn trong sân, đang tưới nước cho một hàng hoa hướng dương.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi cũ giặt đến bạc màu, tóc bạc trắng, hình gầy gò, ống quần bên trái trống .
Nghe thấy tiếng động, đầu , thấy là , chỉ mỉm .
Nụ đó mang theo mùi vị của ánh nắng vùng Gobi.
“Đến ?”
“Vâng.”
Chúng trong sân, giống như một đôi bạn cũ nhiều năm gặp.
Anh kể cho cà chua trồng ngọt như thế nào.
Những nhát d.a.o từng cắm tim chúng , những đớn đau và hối hận đó, trong gió cát của năm tháng, từ lâu mài mòn những góc cạnh sắc nhọn.
Trở thành những ký ức nhạt màu thể mỉm mà khỏi miệng.
“Tri Thu,” Niệm Niệm đang rạng rỡ trong điện thoại, ánh sáng trong mắt là vẻ dịu dàng mà từng thấy bao giờ.
“Tâm nguyện lớn nhất đời của chính là thấy em hạnh phúc, bây giờ thấy , cũng yên tâm .”
Lúc rời , nắm lấy bàn tay đầy những vết chai sạn và sẹo của .
“Chiến Dã,”
“Cảm ơn , cảm ơn sự buông tay năm đó của , để tìm thấy hạnh phúc của riêng , cũng cảm ơn ... canh giữ tất cả những điều cho chúng . Sau , nhất định chăm sóc bản cho thật .”
Anh gật đầu, tiễn rời .
Đó là cuối cùng gặp .
Vài năm , một buổi chiều đầu thu, nhận điện thoại từ vùng Tây Bắc.
Người ở đầu dây bên rằng Lục Chiến Dã trong giấc ngủ, thanh thản.
Trong di vật của một lá thư để cho .
Tờ giấy thư ố vàng, đó chỉ một dòng chữ:
“Đời của , thẹn với đất nước, thẹn với nhân dân, duy nhất thấy là Diệp Tri Thu, nguyện cầu cô mãi mãi hạnh phúc.”
Anh chôn cất sườn núi phía trạm gác, nơi đó thể thấy những dãy núi tuyết liên miên.
Tôi mộ , lòng bình thản.
Chiến Dã, thong thả.
Anh yên tâm, sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Tôi dùng tiền tích góp những năm qua, liên kết với quân khu, quyên góp xây dựng một bảo tàng quân sự.
Bên trong trưng bày những huân chương chiến công của Lục Chiến Dã, bộ quân phục nổ rách nát , còn vô đồ vật của các chiến sĩ biên phòng để .
Ngày khai trương bảo tàng, hoàng hôn buông xuống, ánh dư huy vàng kim rắc đầy vùng Gobi.
Tôi ở cửa bảo tàng, về phía biên quan hùng vĩ xa xa.
Năm tháng tĩnh lặng, đời an .
Tôi , đây là thứ mà và vô những như dùng mạng sống để đổi lấy cho chúng .
Sự bảo vệ sẽ cùng với câu chuyện của , mãi mãi lưu truyền về .
Hết