Sau khi thương, Tống Cảnh Hạo thậm chí hề nhíu mày. Anh chỉ đưa tay thương lưng, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trông vẻ bình tĩnh như vẻ ngoài.
Anh chằm chằm Thẩm Tú Thanh đang chửi thề, khóe miệng lạnh buốt.
- Các chằm chằm cái gì ?
Nhận lệnh, đám bảo vệ giữ Thẩm Tú Thanh liền lôi bà .
Trông bà như mất trí, lăn lộn mặt đất la hét và cắn đám bảo vệ.
- Tống Cảnh Hạo, mày xâm hại con gái tao, mà còn chịu trách nhiệm. Mày sẽ xuống địa ngục. Mày nghĩ mày giàu thì làm gì thì làm ? Mày nghĩ mày giàu thì cần chịu trách nhiệm ? Những kẻ tiền quyền như chúng tao đều mày ức h.i.ế.p ?! - Thẩm Tú Thanh gào thét ngừng, đầu óc dường như vẫn còn tỉnh táo, than thở Tống Cảnh Hạo ức hiếp.
Bà là nạn nhân.
Nghe bà , ai cũng ngửi thấy mùi gì đó mờ ám.
Có Tống Cảnh Hạo xâm hại con gái bà ?
Đây quả thực là một tin chấn động.
Ngay cả những nhân viên bảo vệ đang giữ Thẩm Tú Thanh cũng thêm, chứ đừng đến các nhân viên trong công ty.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi nếu theo truyện em thì xin hãy chỉ ở web Ổ Truyện (otruyen.vn) nhé ạ, đừng ở các trang web ăn cắp truyện em để em động lực chương nhanh ạ. Truyện web miễn phí và là nơi chương mới sớm nhất. Em cảm ơn .]
Không một chút hổ, Thẩm Tú Thanh bệt xuống đất, lóc thảm thiết.
- Cuộc đời thật khổ sở. Tôi chỉ một đứa con gái nhưng khác hủy hoại, nơi nào để . Giờ đây chẳng còn công lý nữa ? Những nghèo khổ như chúng đáng ức h.i.ế.p và đáng c.h.ế.t ?
Càng lúc càng nhiều tụ tập ở lối .
Ánh mắt họ đổ dồn về phía Tống Cảnh Hạo.
Tống Cảnh Hạo mù mịt. Lâm Hân Nghiên khuôn mặt , nơi gân xanh nổi rõ, trong lòng cô rõ đang tức giận.
Cô mừng vì ghét Thẩm Tú Thanh, nhưng giờ rõ ràng là làm mất mặt.
Một vụ bê bối liên quan đến một nhân vật quan trọng và quyền lực sẽ là chủ đề giải trí của thường.
- Bà là đồ điên. Các làm gì mà để bà gây rối trật tự ở đây? Mau đưa bà khỏi đây. - Lâm Hân Nghiên đột nhiên lạnh lùng .
- Mày mới là đồ điên! - Lời của Lâm Hân Nghiên dường như khiến Thẩm Tú Thanh tức giận, bà lao về phía cô trong lúc đám bảo vệ để ý. Với vẻ mặt căm hận, vặn vẹo, bà .
- Tao sẽ g.i.ế.c mày!
Lâm Hân Nghiên sợ hãi lùi , chỉ thấy một tiếng hét giận dữ.
- Sao bà dám!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/danh-cap-trai-tim/chuong-89-co-xoa-diu-con-dau-cua-toi-1.html.]
Thẩm Tú Thanh đá ngoài. Lần , còn hổ hơn , bà ngã ngửa đất.
Ánh mắt sắc bén của Tống Cảnh Hạo quét qua đám bảo vệ kịp ngăn cản bà .
- Các làm gì ? Muốn đuổi việc ?
Mấy bảo vệ toát mồ hôi lạnh. Bọn họ quá bất cẩn, nên Thẩm Tú Thanh mới cơ hội tấn công. Lần bọn họ dám lãng phí thời gian nữa, nếu sẽ mất việc.
- Đưa bà đến đồn cảnh sát. Nói với họ rằng bà cố ý g.i.ế.c bằng dao. – Tống Cảnh Hạo vô cùng tức giận, nương tay, bởi vì tội đ.â.m và tội g.i.ế.c bằng d.a.o khác .
Bọn bảo vệ túm lấy Thẩm Tú Thanh, lúc đang như một kẻ điên, lôi bà lên xe và đưa đến đồn cảnh sát.
Những tiếng chửi rủa của Thẩm Tú Thanh im bặt khi bà nhốt trong xe.
- Quay làm việc . – Tống Cảnh Hạo lạnh lùng , và đám đông tản .
Người đàn ông bắt chuyện với Lâm Hân Nghiên lặng lẽ tiến đến gần cô.
- Không ngờ cô to gan như , dám mặt ông Tống.
Anh cũng thấy . Vốn định tạo ấn tượng mặt Tống Cảnh Hạo, nhưng đúng lúc đó Lâm Hân Nghiên vội vàng tiến đến.
- Tôi cần giao lưu với cô nhiều hơn. Từ giờ trở , ông Tống chắc chắn sẽ chú ý đến cô hơn. Dù thì cô cũng liều mạng đỡ d.a.o cho ông mà. - Người đàn ông chút ghen tị.
Lúc , Lâm Hân Nghiên mới hiểu ý .
Chẳng lẽ nghĩ cô cố tình làm để lấy lòng Tống Cảnh Hạo ?
bản cô nghĩ .
Rồi cô liếc bàn tay thương của Tống Cảnh Hạo, tự hỏi vết thương của thế nào.
Cô ngờ dùng tay đỡ lưỡi dao.
Chắc đau lắm!
- Tên cô là gì? - Người đàn ông đột nhiên hỏi.
- Lâm Hân Nghiên. - Cô lơ đãng đáp.
- Tối nay cô rảnh ? Chúng cùng ăn tối nhé. Tôi thể đợi cô giờ làm.
Hả?
Lâm Hân Nghiên đàn ông. Anh đang rủ cô chơi ?
Thật ? Cô và chỉ mới gặp đầu.