Lâm Hân Nghiên lên cầu thang.
- Tôi thể giúp ông miễn phí. Chúng sẽ thương lượng.
Vẻ mặt Lâm Quốc An cứng đờ, như thể ngờ cô thương lượng. Lần cô gì?
Sắc mặt ông trở nên nghiêm nghị.
- Đừng lo, cần tiền của ông. Chỉ cần trả những gì thuộc về và cho . Tôi giúp ông thành vấn đề, nhưng...
- Là gì? - Lâm Quốc An hỏi.
- Ly hôn với Thẩm Tú Thanh . Rồi sẽ giúp ông.
Lâm Quốc An bối rối.
Lâm Hân Nghiên gì thêm. Cô xem cha phụ nữ đến mức nào.
Hơn cả sự nghiệp của ông ?
- Nghiên Nghiên.
- Tôi chỉ hỏi thôi. Nếu ông hứng thú, sẽ ép ông. - Lâm Hân Nghiên .
Lâm Quốc An, ông thật sự yêu ?
Lâm Quốc An bối rối.
- Nghiên Nghiên, bố con vẫn còn để ý chuyện bố đuổi con . Là vì Thẩm Tú Thanh đang mang thai con trai, nên... nên...
- Vì mới đuổi và . Bà sinh con trai cho ông ? - Lâm Hân Nghiên siết chặt tay. Ông cô khi ông đuổi cũng đang mang thai ?
Việc ly hôn khiến bà trầm cảm trong thời gian mang thai, nên con bà mới tự kỷ.
Lâm Quốc An hối hận về chuyện đó.
- Bà sảy thai. Vậy nên nếu bây giờ bố bà nữa, thì thật bất công với bà ...
- Công ty Thẩm Tú Thanh. Chọn một ! - Lâm Hân Nghiên ông rằng thật bất công khi ly hôn với Thẩm Tú Thanh chỉ vì bà từng mang thai một đứa con trai.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi nếu theo truyện em thì xin hãy chỉ ở web Ổ Truyện (otruyen.vn) nhé ạ, đừng ở các trang web ăn cắp truyện em để em động lực chương nhanh ạ. Truyện web miễn phí và là nơi chương mới sớm nhất. Em cảm ơn .]
Còn cô thì ?
Bà đáng bỏ rơi ?
Bà đáng một đứa con trai tự kỷ ?
Giờ ông thấy hoài niệm khi cô yêu cầu ông ly hôn với Thẩm Tú Thanh ?
Liệu ông thấy hoài niệm khi đuổi cô và cô ?
Lâm Hân Nghiên bước vững vàng khỏi biệt thự nhà họ Lâm với trái tim tan vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/danh-cap-trai-tim/chuong-58-trang-tri-2.html.]
Ngoài cửa, Hạ Nhược Trạch đang dựa xe. Ánh nắng ban mai dịu nhẹ, nhẹ nhàng chiếu lên , khiến trông thật hiền lành và thanh thoát.
Bước chân của Lâm Hân Nghiên dừng .
Hạ Nhược Trạch thấy cô bước , liền mở cửa xe phía .
- Đừng đó nữa, lên xe .
Lâm Hân Nghiên bước tới và trong xe.
Hạ Nhược Trạch đóng cửa , ghế lái. Anh cô.
- Em ?
- Vạn Việt. Em đang làm việc ở đó. – Lâm Hân Nghiên dựa cửa sổ.
Hạ Nhược Trạch nhíu mày.
- Nếu em công việc hơn...
- Làm việc ở đó là thỏa thuận với Tống Cảnh Hạo .
Vì , cô thể rời .
Hạ Nhược Trạch khởi động xe. Anh cảm thấy lo lắng, nghĩ rằng cô quá thiết với Tống Cảnh Hạo.
Khoảng hai mươi phút , xe dừng tòa nhà văn phòng của Tập đoàn Vạn Việt.
Hạ Nhược Trạch xuống mở cửa xe, nhưng Lâm Hân Nghiên đẩy cửa . Cô thấy bước tới thì mỉm .
- Em tự làm .
Hạ Nhược Trạch đỡ cô.
- Em thương ? Tự chăm sóc bản nhé. Có gì cần thì gọi .
Lâm Hân Nghiên gật đầu bước khỏi xe.
Lúc , một chiếc xe khác dừng ở cửa. Một bóng cao lớn bước xuống, Lâm Hân Nghiên sang.
Tống Cảnh Hạo bên cạnh xe, ánh mắt cô lạnh lẽo như ánh trăng. Chỉ cần chạm nhẹ, cô cũng rùng .
Ánh mắt của Tống Cảnh Hạo lạnh lẽo đến mức ngay cả Hạ Nhược Trạch cũng nhận , vội vàng chắn mặt cô.
Tống Cảnh Hạo nổi giận với Lâm Hân Nghiên vì tối qua về nhà. Giờ đây, Hà Như Trạch ở đó, bảo vệ phụ nữ mặt .
Anh chỉ cảm thấy nỗi uất ức dâng trào, như thiêu đốt .
Cả đêm cô về nhà, mà cùng đàn ông
Càng nghĩ, ngọn lửa trong lòng càng bùng cháy...