Ba ngày sau.
Tin tức trên báo mạng tràn ngập dòng tít đỏ rực:
“Tổng Giám Đốc Lục Thị gặp tai nạn nghiêm trọng trên đường cao tốc – tình trạng nguy kịch.”
Bạch Yên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
Tin nhắn từ một người bạn cũ trong tập đoàn vừa gửi đến:
“Anh ấy đang nằm phòng ICU, chưa tỉnh. Không người thân đến ký giấy phẫu thuật…”
Cô gục đầu xuống bàn, tim đập loạn.
Cô không còn là gì của hắn. Không còn là vợ. Không còn là người được hắn giữ bên cạnh. Nhưng sao… chỉ cần nghe cái tên đó, nghe chữ “nguy kịch”, cả thế giới trong cô lại chao đảo?
Mặc kệ lý trí. Cô lao ra khỏi nhà, bắt taxi đến bệnh viện trung tâm.
Khoa cấp cứu.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Ánh đèn trắng nhức mắt. Người đàn ông từng cao ngạo đứng trước toàn thể cổ đông, giờ nằm đó – quấn băng trắng khắp đầu, mặt mũi sưng tím, n.g.ự.c được nối với đầy dây truyền dịch và máy hỗ trợ thở.
Bạch Yên đứng bên ngoài, ánh mắt đẫm nước.
Một bác sĩ bước đến:
“Cô là người nhà bệnh nhân?”
Cô ngập ngừng, rồi khẽ gật đầu:
“Tôi… từng là vợ anh ấy.”
Bác sĩ đưa bảng giấy:
“Anh ta bị xuất huyết não nhẹ, cần phẫu thuật khẩn để giảm áp. Nhưng không có ai thân thích đến ký. Nếu cô đồng ý ký xác nhận tạm thời… chúng tôi sẽ tiến hành ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/cuoi-em-vi-han-nhung-lai-lo-yeu/chuong-16-khi-anh-nga-xuong-nguoi-chay-den-lai-la-em.html.]
Cô cầm bút lên. Tay run đến mức ký tên cũng phải mất vài giây.
“Xin hãy cứu anh ấy.”
Ca phẫu thuật kéo dài gần 4 tiếng. Cô ngồi suốt ngoài hành lang, chưa từng rời nửa bước.
Không ai gọi cô. Không ai biết cô là ai. Nhưng cô vẫn ngồi đó như một kẻ chờ điều không ai dám chắc.
Cuối cùng, bác sĩ bước ra:
“Ca mổ thành công. Anh ấy đã qua cơn nguy kịch. Có thể sẽ tỉnh lại trong 1-2 ngày tới.”
Cô khụy xuống, nước mắt rơi lặng lẽ. Cảm giác như trái tim cô – thứ đã từng c.h.ế.t đi – vừa được ai đó vỗ về, rồi đập trở lại một nhịp yếu ớt.
Một ngày sau.
Hắn mở mắt.
Mọi thứ mờ mịt, cho đến khi nhìn thấy người đầu tiên – chính là cô, đang gục đầu ngủ bên giường.
Hắn tưởng mình đang mơ. Nhưng hơi thở nhè nhẹ của cô, hơi ấm từ bàn tay nhỏ đặt trên mu bàn tay hắn… là thật.
Khóe môi hắn khẽ cong, giọng thì thào yếu ớt:
“Yên… em vẫn còn đến với anh sao?”
Cô giật mình tỉnh dậy. Bắt gặp đôi mắt ấy, nước mắt cô ứa ra, rơi xuống gò má hắn.
“Đừng nói gì cả.” – cô nghẹn ngào – “Anh còn chưa khỏe…”
Hắn mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Dù em không còn yêu anh. Nhưng… em vẫn còn là người duy nhất chạy đến, khi anh tưởng mình chẳng còn ai.
🔒 Giữa ngưỡng cửa sống chết, người đàn ông từng có tất cả giờ chỉ còn lại một cô gái… từng bị anh làm tổn thương sâu sắc nhất đời. Liệu sau biến cố này, họ có thể viết lại số phận không?