Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba ngày tiếp theo, Bạch Yên dọn ra khỏi biệt thự.
Cô không nói một lời, không để lại bất kỳ lời nhắn nào. Hắn về nhà, thấy căn phòng trống trơn. Tủ quần áo không còn một chiếc váy nào của cô, bàn trang điểm sạch bóng như chưa từng có sự hiện diện của một người phụ nữ từng yêu hắn đến quên cả lòng tự trọng.
Hắn hoảng loạn. Gọi cho trợ lý, gọi cho quản gia, cho tài xế, gọi tất cả người quen có thể. Nhưng không ai biết cô đi đâu.
Cô biến mất.
Và lần đầu tiên trong đời, Lục Trạch Dương – kẻ luôn thống trị mọi thứ bằng quyền lực và lý trí – nhận ra, có những điều mất rồi… quyền lực cũng không thể mang về.
Một tuần sau.
Hắn tự mình đến tìm mẹ của cô – người đang sống ở vùng ven thành phố trong căn nhà nhỏ đơn sơ. Mẹ cô chỉ liếc nhìn hắn, rồi quay vào nhà như thể hắn chỉ là một vị khách qua đường không đáng nhớ mặt.
Hắn đứng ở cổng, gió lạnh tạt vào mặt, không che giấu được vẻ mỏi mệt:
“Bác à… cháu biết mình không có tư cách gì để hỏi, nhưng… cháu thật sự cần gặp Yên.”
Người phụ nữ lớn tuổi chỉ nhẹ giọng:
“Nó từng chờ cháu suốt bao đêm, từng khóc đến cạn nước mắt… cháu có biết không?”
Hắn siết tay thành nắm đấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/cuoi-em-vi-han-nhung-lai-lo-yeu/chuong-14-ke-tung-lanh-lung-nay-lai-biet-dau.html.]
“Cháu biết. Và cháu đã sai… rất nhiều.”
“Vậy cháu đến đây để làm gì? Xin lỗi à? Hay lại mang cái ‘hận’ của cháu đè lên nó một lần nữa?”
“Cháu đến để xin một cơ hội… để được làm lại.”
Mẹ cô khẽ cười, ánh mắt như thấu được tận tâm can hắn:
“Muộn rồi. Con gái tôi không còn cần một người biết hối hận. Nó cần một người đã không làm tổn thương nó ngay từ đầu.”
Cánh cửa khép lại. Hắn đứng bất động thật lâu, như một kẻ thất bại hoàn toàn.
Tối hôm đó.
Hắn về lại căn biệt thự – nơi cô từng sống cùng hắn. Hắn bước vào phòng ngủ, nhìn chiếc giường trống, nhớ lại từng cái siết tay, từng lần cô rên rỉ trong nước mắt, từng lần hắn tàn nhẫn cướp lấy hơi thở của cô như cách trừng phạt một quá khứ mà cô chẳng liên quan.
Trên bàn, còn lại một tờ giấy nhỏ – nét chữ quen thuộc:
“Tôi không còn là cô gái chỉ biết khóc dưới thân anh. Tôi đã học được cách tự lau nước mắt, mà không cần phải rên rỉ để được thương hại nữa.”
Hắn gục đầu xuống bàn. Một giọt nước mắt rơi lên tờ giấy – nóng bỏng, đau đớn.
🔒 Người đàn ông từng nghĩ có thể điều khiển tất cả, cuối cùng lại bất lực trước trái tim một người phụ nữ đã từng yêu – và chọn buông tay. Lần này, đau không còn ở cô… mà ở chính hắn.