Tần Diên cúi đầu, im như thóc.
Nhìn bộ dạng ủ rũ đó, mềm lòng.
Ba Tần Diên quanh năm bôn ba làm ăn, từ nhỏ em ở nhà nhờ nuôi. Từ bé thích bám theo , suốt ngày chị ơi chị .
Tôi vẫn luôn xem em như em ruột .
Liếc thấy những vết thương rõ rành rành mặt em , trong lòng khó chịu.
Người nhà họ Tần chúng cũng ai bắt nạt là .
Tới văn phòng, vẫn thấy cái tên "đầu gấu trường học" truyền thuyết .
Thầy giám thị bụng bự chủ động bắt chuyện, giọng điệu nịnh nọt:
“Cô Tần yên tâm, chuyện nắm sơ qua . Tần Diên đúng là bốc đồng, nhưng cũng thể đổ hết trách nhiệm cho em . Tôi nhất định sẽ xử lý công bằng…”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà bên vẫn thấy bóng dáng .
Sự kiên nhẫn cuối cùng của cũng cạn sạch.
Bình thường ăn uống, họp hành với bao nhiêu ông lớn, cũng từng ai dám để chờ thế .
Tôi dậy, giọng vui:
“Tôi còn việc, rảnh lãng phí thời gian ở đây—”
Chưa kịp hết câu, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân.
Tần Diên lập tức gào lên một tiếng quái đản:
“Mày còn dám tới hả?!”
Người khẽ, lười biếng:
“Ngay cả thằng thua cuộc như mày còn dám tới, thì tao gì mà dám?”
…Giọng điệu kiêu ngạo đáng ăn đòn, quen thuộc đến lạ.
Tôi khựng , cau mày đầu sang.
Rồi liền bắt gặp ánh mắt của đang ở cửa văn phòng, vẻ mặt rõ ràng mất kiên nhẫn.
Hứa Hạc đến nửa câu thì im bặt.
Cậu chằm chằm, trong mắt vụt qua chút bối rối kịp giấu.
Tôi gì, chỉ lặng lẽ .
Bị ánh mắt đến, Hứa Hạc vốn đang dựa nghiêng khung cửa trông lười biếng bất cần, bỗng khựng từ từ thẳng .
Cậu cúi đầu, giọng thấp nhẹ, mang theo vẻ chột :
“Chị…”
“Đệch!”
Tần Diên lập tức nhảy dựng:
“Cậu còn bày đặt giả vờ?! Chị ơi chị đừng tin nó, bình thường nó như !”
“Ồ?” Tôi hờ hững đáp:
“Vậy bình thường thế nào?”
“Nó ngông lắm, bây giờ đang giả bộ ngoan đấy!”
Tôi gật đầu:
“Hóa là đang diễn…”
Hứa Hạc vội vàng lên tiếng, khuôn mặt đáng thương :
“Chị…”
“Mày kêu cái gì mà kêu?! Đây là chị tao!”
Tần Diên như con sư tử con chọc giận, chắn mặt :
“Hứa Hạc, tao cho mày , chị tao bình thường thương tao nhất, mày c.h.ế.t chắc !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/cun-con-hai-mat/chuong-2.html.]
“Tao sẽ khiến mày đuổi học! Biến khỏi mắt tao luôn!”
Sắc mặt Hứa Hạc thoáng trầm xuống.
Tôi để ý mấy lời sặc mùi thiếu niên nổi loạn đó, chỉ đưa tay đẩy Tần Diên , bước thẳng tới chỗ Hứa Hạc.
Tiếng giày cao gót gõ nền gạch, từng bước vang lên rõ ràng.
Chỉ vài bước, dừng mặt em .
Kìm cơn đau đầu, hỏi:
“Nói chị , rốt cuộc em đủ tuổi ?”
Hứa Hạc sững một chút:
“Thành niên .”
Tần Diên bên cạnh nỗi đau khác:
“Thằng học hai năm , dĩ nhiên là thành niên. Không trong đầu chứa cái gì mà học hai năm vẫn thi đỗ…”
Sắc mặt Hứa Hạc đỏ tái , rõ ràng mấy câu của Tần Diên chọc tức, nhưng vì ở đây nên cố nhịn xuống.
Tôi đầu trừng Tần Diên một cái, đó mỉm với thầy giám thị bụng phệ:
“Chuyện để bọn em tự giải quyết riêng là , làm phiền thầy quá.”
Thầy giám thị cũng gì đó là lạ giữa chúng , gì thêm, dặn vài câu vội xử lý chuyện khác.
Tần Diên bảo Hứa Hạc hút thuốc, uống rượu, bắt nạt bạn học, lúc còn tin.
Bây giờ tận mắt thấy thật , tin nổi.
Nếu Hứa Hạc thực sự là loại đó, thì khả năng diễn xuất của em quá đỉnh,
Đi casting Học viện Điện ảnh khi tương lai xán lạn.
Trong phòng làm việc, Tần Diên và Hứa Hạc đối diện .
Bị truy hỏi mấy , cuối cùng Tần Diên cũng xì :
“Chị, thằng bạn em thích một cô gái lâu . Ai ngờ tuần cô tỏ tình với Hứa Hạc, còn từ chối. Em mới bạn dạy dỗ thằng một trận…”
Tôi im lặng vài giây, ánh mắt chuyển sang gương mặt Hứa Hạc.
Lúc sáng kỹ, giờ thì thấy rõ.
Khóe miệng rách, gò má bầm tím, cằm một vết rách nhỏ dán urgo.
Bị , Hứa Hạc căng thẳng, nhỏ giọng giải thích:
“Xin , nếu là em trai chị thì em sẽ đánh nó.”
Tôi ngẩn , em chọc .
“Là em trai thì thể tùy tiện đánh ? Lý lẽ ở ?”
Tôi sang :
“Tần Diên, xin .”
Tần Diên trông như nuốt ruồi, mặt nhăn như táo bón, lề mề sang, lí nhí :
“Xin …”
Hứa Hạc khô khan đáp:
“Không .”
Đây là cảnh mấy bé tiểu học chơi đóng vai ...
Tần Diên yên, dịch m.ô.n.g sang một bên, lôi điện thoại xem đột ngột nhảy dựng lên:
“Chị! Bạn em gọi việc gấp! Em nha! Cảm ơn chị!”
Chắc sợ hỏi thêm gì nữa.
Cắm đầu cắm cổ chạy mất dạng.
Thế là căn phòng trống trơn chỉ còn và Hứa Hạc.