Cưa Đổ Anh Ấy - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:56:55
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời , từng đặt chân bếp. lúc , dù thì cũng ...

 

Lâm Tịch nửa tin nửa ngờ , cảm thấy đứa trẻ mà cố chấp đến thế. đầu óc cô lúc đang rối bời, lười đôi co với .

 

"Chị em là đứa trẻ ngoan, nhưng em thể đến chỗ chị ."

 

"Tại ?"

 

"Vì nam nữ thụ thụ bất , em hiểu ?" Lâm Tịch thực sự sắp hết kiên nhẫn. Cô khó chịu đến mức thêm lời nào, đành thẳng thắn lý do.

 

Mặc dù nhỏ hơn cô sáu tuổi, và cô cũng coi như em trai, nhưng Lâm T.ử thể đưa đến nhà cô, còn bản thì thể tự đến một .

 

Đây là vấn đề nguyên tắc.

 

Lâm Tịch tin rằng, cô thẳng thắn như , một đàn ông trưởng thành (trong tư tưởng) như sẽ thể hiểu. Quả nhiên, Sở Từ mím môi, im lặng.

 

"Nếu chị rõ ranh giới nam nữ như , thì tại đêm hôm đó chị ôm em ngủ?"

 

Lâm Tịch lập tức tỉnh cả rượu, kinh ngạc bừng tỉnh. Mắt cô mở to. Chuyện... chuyện... gì thế ?

 

Cô ôm ngủ từ lúc nào cơ chứ? Đứa trẻ ...

 

"Tuy em còn nhỏ tuổi, nhưng dù cũng là đàn ông mà." Ánh mắt Sở Từ dán chặt mắt cô.

 

Nhớ cảnh tượng mặt đỏ tim đập đêm hôm đó, cùng với việc sáng hôm dám thẳng cô, lòng lúc vẫn thể bình tĩnh .

Linlin

 

Người phụ nữ mặt , cô làm thế nào mà thể ôm ngủ cả đêm, sáng hôm coi như chuyện gì xảy ?

 

Rõ ràng da thịt kề sát , nhưng bao lâu mập mờ với đàn ông khác? Miệng thì đỡ cho đủ điều, nhưng chẳng bao giờ chủ động liên lạc với ?

 

Lẽ nào chị thực sự phóng túng, kiêng nể gì như Lâm T.ử ? Cho nên, chị gieo tình khắp nơi, nhưng từng lấy một , gọi thì gọi, đuổi là đuổi ?

 

Mỗi hạ quyết tâm quên , cô nấu canh cho , đưa đến bệnh viện, miệng quan tâm hết mực nhưng hành động xa cách vô cùng.

 

Cảm giác mập mờ, lúc gần lúc xa như thế thật sự quá tồi tệ.

 

Anh chỉ hỏi cho lẽ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/cua-do-anh-ay/chuong-8.html.]

Anh vô lý, ít nhất cô cũng lời giải thích.

 

Đương nhiên, nếu cô thực sự gì cũng , nhưng ít nhất cũng chút bồi thường chứ.

 

Sau khi cô ôm trọn một đêm, một giấc mơ thể tả. Hậu quả là sáng sớm nhà vệ sinh giặt quần lót, thật, ám ảnh tâm lý .

 

Sau khi tin chấn động đó, Lâm Tịch gần như loạng choạng chạy trốn về nhà.

 

Cẩn thận hồi tưởng chuyện, cô chỉ tự dành cho bốn chữ: Tội thể tha!

 

Sao cô tay với một thằng nhóc con chứ?

 

Mặc dù, cô thừa nhận, trong những cô từng gặp, là gương mặt hiếm hoi lọt mắt xanh của cô, nhưng cô vẫn luôn nghĩ rằng kiên định giữ vững giới hạn của bản .

 

Kết quả, qua chuyện , cô nhận đúng là chẳng tí giới hạn nào.

 

Lúc nãy cô chỉ giả vờ say xỉn tỉnh táo, nhớ chuyện gì xảy , bảo cứ về , đợi cô nhớ sẽ liên lạc và đưa lời giải thích thỏa đáng. Cô cần về nhà suy nghĩ .

 

Thực , ngay khoảnh khắc , hình ảnh chuyện lập tức hiện lên trong đầu cô.

 

Cô chẳng qua chỉ bản quá mất mặt mặt , dám đối diện với thôi.

 

Lúc , cô uống một chai nước lạnh để bản bình tĩnh, đó mò điện thoại , suy nghĩ lâu mới mở giao diện trò chuyện với .

 

"Em trai, chị nhớ , chuyện là thế , tối hôm thằng em họ chị đưa em về, thực chị dậy vệ sinh. Sau đó chị một chút mộng du, là tật từ hồi cấp hai. Có lẽ là khi vệ sinh, chị nhầm phòng em ngủ, tiếp tục ngủ ."

 

Gửi xong, Lâm Tịch thấy nhẹ nhõm hơn là bao, nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên đ.ấ.m đầu , tiếp tục gửi tin nhắn.

 

"Và nữa, hồi bé chị một con gấu bông to, chị luôn ôm nó ngủ. Chị lẽ nhầm em thành con gấu đó, nên mới cọ cọ lên mặt em..."

 

Gửi xong, Lâm Tịch cảm thấy thật đáng hổ. Cô thừa nhận khuôn mặt của Sở Từ thật sự ưa , nhưng cũng nên đổi trắng đen như thế, đến cả khi mộng du cũng cọ mặt khác.

 

May mà chỉ cọ mặt chứ hôn mặt... Mà thực , cọ mặt cũng chẳng trong sáng gì cho cam.

 

Xong xong , gây ám ảnh tâm lý cho nhóc mất .

 

Trong lòng chắc chắn nghĩ chị gái là loại biến thái gì chứ!

 

Trời ơi!

Loading...