Những thứ nàng chạm , những chiếc chén nàng dùng để uống nước, đều   khác vứt , như thể chúng  nhiễm bệnh hiểm nghèo.
 
Như thể chỉ khi nàng cầm đầu ức h.i.ế.p nữ nhân đó, khinh thường nữ nhân đó, dùng những lời độc địa nhất để đ.â.m xuyên  tim bà , giẫm đạp tự tôn của bà   chân, nàng mới  thể chứng minh,  xem,  và bà    cùng một loại ,  và các ngươi mới cùng một loại .
 
Chúng  đều là công chúa cao quý, còn bà , bà  là dị loại, bà  là kỹ nữ,  giống chúng .
 
 kỹ nữ đúng là thấp hèn, dù  sỉ nhục như , bà  vẫn sẽ    ,   vẫn trơ trẽn đến lấy lòng nàng.
 
Hoa Đại Nương  đến mang cơm cho Thập Nhất,   bà    bên cạnh  bao lâu, cuối cùng cũng  nhịn  mở lời: “Chẳng ai sinh   thấp hèn, chẳng ai cam tâm làm kỹ nữ, mỗi  đều  nỗi khổ riêng, chẳng lẽ  sống nổi nữa thì đều  c.h.ế.t hết ?”
 
Hoa Đại Nương tiện tay đặt bát sang một bên   xuống, : “Để  kể cho các con  câu chuyện của .”
 
Bà  sinh  trong một gia đình Nho học, chỉ vì phụ  mất sớm, ca ca nghiện rượu chè cờ b.ạ.c  nhanh chóng phá tan gia sản, thế là bán bà   kỹ viện.
 
Bà  , mười nữ nhân thì tám chín  trong kỹ viện đều   cảnh như , hoặc là  phụ  ca ca, hoặc là  phu quân bán . Hoa Đại Nương  bà   từng thấy một cô nương nào cam tâm tình nguyện bước  kỹ viện, tự bán  làm nô.
 
Thập Nhất hiếm khi im lặng,      nàng  nhớ đến a nương của nàng  .
 
Có lẽ nàng  bao giờ  cơ hội hỏi a nương của nàng một câu,  cuộc đời   trở nên như ?
 
Nàng ghét bỏ kết quả, nhưng   từng quan tâm đến quá trình.
 
Cách Thập Nhất bày tỏ lời xin , chính là cắn một miếng bánh do Hoa Đại Nương mang tới.
 
“Ngon ?” Trên mặt Hoa Đại Nương lộ vẻ lấy lòng cẩn trọng: “Bánh nhân thịt heo cải trắng đấy.”
 
Thập Nhất ngẩng đầu  thoáng qua bà  một cái, lẩm bẩm: “…Ngon.”
 
Một lúc lâu ,  bổ sung một câu xin  muộn màng.
 
Trên mặt Hoa Đại Nương lập tức tràn đầy nụ , bà  : “Ta còn một tin  khác  báo cho con, con  xong nhất định sẽ vui đến mức  nhảy cẫng lên.”
 
Bà   khi   bán rau trong thành, khắp nơi đều     hoàng thất Nam Khương đang tìm kiếm công chúa lưu lạc dân gian.
 
Thập Nhất   xong lập tức phấn chấn hẳn lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Nhất định là Tam ca của ! Tam ca đến tìm  !”
 
Hai   định  đầu tháng , Hoa Đại Nương  bán rau ở thành, Thập Nhất sẽ  xe bò của bà  cùng .
 
Ngày khởi hành, a nương của  đưa cho Thập Nhất một cái bọc, bên trong là lương khô chúng   dành dụm cho nàng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/cong-chua-den-ban-roi-kia/chuong-6.html.]
Khoai tây, bánh lớn, cải trắng phơi khô,  nhiều, nhưng  là từng chút một mà   tiết kiệm từ miệng , là tấm lòng của cả trại.
 
Mắt Thập Nhất đỏ hoe,   mà  , miệng vẫn cứng: “Ai da, về đến cung điện  thì thiếu gì sơn hào hải vị, còn cần ăn những thứ  .”
 
A nương của  đẩy   nhận, bảo nàng cất : “Đường    lâu, đừng để bụng đói, kẻ  nhiều, đừng  chuyện với  lạ. Nghe lời Hoa Đại Nương, bảo ngươi làm gì thì ngươi làm nấy.”
 
A nương lải nhải  lâu, lâu đến nỗi tai  sắp chai đến nơi, nhưng Thập Nhất  hề tỏ  sốt ruột, còn cung kính gật đầu: “Ta  .”
 
Thập Nhất  giữa đống cải trắng khoai tây, vẫy tay chào chúng , xe bò càng ngày càng  xa, càng xa, Thập Nhất   xe bò cuối cùng biến thành một chấm đen,  biến mất.
 
Ta bĩu môi, đột nhiên  .
 
Ta  bao giờ  với nàng, mỗi ngày gánh phân tưới rau, đào khoai tây khoai lang cùng nàng,  cũng  vui.
 
Có nàng bên cạnh , cứ líu lo như một chú chim sẻ,   thấy yên tâm một cách lạ kỳ.
 
Ta   nhiều lời   với nàng, nhưng lời đến bên môi, miệng   như  hồ dán kín,  thể   lời nào.
 
“A nương,     chúng  còn  thể gặp  Thập Nhất ?” Ta ngẩng đầu hỏi A nương của .
 
A nương thở dài, chỉ đưa tay xoa xoa đầu , than thở: “Thập Nhất khác với chúng , con bé về hưởng cuộc sống   , chúng  nên vui cho con bé.”
 
“Có vui.” Ta chỉ  n.g.ự.c : “  hiểu , chỗ  vẫn  nhói đau.”
 
Thập Nhất  , cứ như thể nàng  từng đến.
 
  vẫn nhớ nàng.
 
Khi gánh phân tưới rau, nhớ nàng.
 
Khi đào khoai tây, nhớ nàng.
 
Khi trời mưa âm u, cũng nhớ nàng.
 
Nhớ khi nào nàng mới trở về.
 
Nhớ  nhà nàng  đối xử  với nàng ,   sống trong cuộc sống mà mỗi bữa đều là sơn hào hải vị .
 
Nhớ chân nàng   chữa khỏi , trời mưa âm u liệu  còn đau đến mức  ngủ  .