Câu của giúp lấy tinh thần. Tôi lập tức tít mắt:
- Ui, , do em bất ngờ quá đó thôi. Nào, vô nhà !
Tôi mời Tùng Quân nhà, mở tủ lạnh lấy hai chai nước suối.
- Sao em ở đây mà đến ?
Tôi đặt nước xuống bàn, hỏi.
Tùng Quân trả lời mà hỏi ngược :
- Sao liên lạc với ?
- A ha…
Tôi gượng:
- Do em bận quá, mấy tháng nay ngày nào cũng sáu giờ sáng tới mười giờ mười một giờ khuya, xuống là ngủ khò, thời gian chợ còn nữa là.
Thật là thời gian liên lạc mà ngại liên lạc. Tôi Tùng Quân bận, nên làm phiền, càng làm phiền.
Tùng Quân một lát, gật đầu:
- Ừ, đúng là em ốm nhiều!
- He he, ốm thì mới thể ăn uống thoải mái, lo béo phì chứ!
Tôi đùa.
thấy Tùng Quân hạ mi mắt, giống như đang che giấu cảm xúc trong mắt. Một lúc mới hít một thật sâu, hỏi :
- Em…
- Hả?
Tùng Quân chỉ một chữ đột nhiên dừng , làm khó hiểu. Tôi chớp mắt , hỏi:
- Có chuyện gì ?
Tôi thấy Tùng Quân cứ ngập ngừng, làm cũng sốt ruột.
Mèo A Mao Huỳnh Mai
- Anh chuyện gì thì cứ thẳng !
Tùng Quân hít sâu một , ngẩng đầu lên thằng , giống như lấy hết can đảm, mở lời:
- Em cần một chồng chăm sóc ?
Tôi sững sờ, câu , lùng bùng lỗ tai, lập tức trả lời dứt khoát.
- Không nha!
Tùng Quân giật , trố mắt .
Tôi kích động, nên lập tức nở nụ , giải thích:
- Anh đó, em từng chồng, nhưng mà… nên bây giờ đến hai chữ lấy chồng em sợ lắm.
- đàn ông đời đều hết em!
Tùng Quân an ủi .
Tôi khẽ gật đầu:
- Em chứ, nhưng mà ám ảnh thì khó phai lắm . Bây giờ em cũng hiểu vì khi xưa nuôi khi bỏ cha thà ở chứ bước thêm bước nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/con-trai-cua-me-nuoi-yeu-toi-roi-lbxw/chuong-9-neu-em-khong-lay-chong-thi-ca-doi-nay-anh-cung-se-khong-cuoi-vo.html.]
Không vì sợ Tùng Quân sống với cha dượng, mà là do ám ảnh.
Hiện tại cũng thế.
Dù rằng đàn ông nào cũng khốn nạn như Phong Vũ, nhưng mà nỗi sợ hãi thể phai mờ. Đâu một ngày nào đó, cảnh tượng xảy .
Cho nên thà sống một còn hơn chồng mà luôn sống trong sự nơm nớp lo sợ như .
- Oài…
Tùng Quân chợt thở dài, đưa tay đỡ trán.
- Sao hai phụ nữ quan trọng nhất đối với khổ như chứ? Ngày xưa cũng , bây giờ em cũng thế! Anh làm đây?
Nghe Tùng Quân cũng là một phụ nữ quan trọng nhất đời , trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng. Có vẻ như vẫn luôn xem là em ruột, mà do cảm nhận mà thôi. Nói Tùng Quân hờ hững, nhưng thực tế hờ hững là mới đúng.
Tôi vui vẻ, lập tức lết xác qua sát , giống như một đứa em gái thiết, vỗ vỗ vai .
- Vậy cưới vợ , cho em một đứa cháu cho nó gọi em là nuôi, em già cũng săn sóc, há!
Tôi còn nhướng mày một cái.
Tùng Quân khẽ liếc , thẳng lưng, vắt chéo chân, dáng tổng tài ngay.
- Nếu em lấy chồng, thì cả đời cũng sẽ cưới vợ!
Giọng điệu lạnh lùng, vẻ vô cùng nghiêm túc.
Có cần thế ?
Tôi nước mắt.
dù khuyên nhủ thế nào, thậm chí lôi nuôi cũng lay động . Cuối cùng, đành đầu hàng.
- Được , , ở cũng , tu cũng , em ý kiến ý cò gì nữa, ?
Tùng Quân lúc mới khẽ mỉm :
- Vậy em về sống chung với , ?
Ý lẽ là về ở chung để em. Hai em sẽ sống nương tựa lẫn , cùng chăm sóc cho .
Thật nếu là em ruột , lẽ gật đầu cái rụp cần suy nghĩ. Tuy nhiên, vẫn nhớ rõ hai chúng vốn cũng huyết thống họ hàng gì. Khơi khơi về ở chung nhà như , sẽ nọ. Vẫn là thôi !
Tôi lắc đầu:
- Không, em ở đây quen , ở nhà rộng quá, quen!
Những tưởng Tùng Quân sẽ thất vọng giận dỗi gì đó, nào ngờ nhẹ nhàng hỏi một câu:
- Vậy dọn đến đây ở chung với em ?
Tôi: “...” Không lẽ thiếu thốn tình cảm đến ?
Ê mà… hình như gì đó sai sai!
Biểu hiện hôm nay của Tùng Quân gì đó .
Tôi là chậm tiêu. Chẳng qua với Tùng Quân, thể liên tưởng đến phương diện , cũng dám liên tưởng. hôm nay, câu …
Tôi ngẩng đầu thẳng mắt Tùng Quân.
Anh tránh , ngược cũng thẳng . Tôi thể thấy rõ hình ảnh của phản chiếu trong đôi mắt của .