Không ham tài sản của nuôi, hơn nữa cũng tên trong hộ khẩu của bà mà mơ với mộng. đó là kỷ niệm duy nhất nuôi đề .
Nó cũng giống như căn biệt thự mà ông nội để . Cha lâm nợ, còn bán. Vậy mà bán tài sản của .
Mèo A Mao Huỳnh Mai
Đây là cớ làm ?
Điều thì dì Năm , nên cũng gì.
Có lẽ, nên tìm một dịp nào đó để hỏi cho lẽ mới !
Tùng Quân ngày nào sáng cũng làm sớm, thức thì làm . Còn tối thì về đến chín mười giờ đêm. Cuối tuần cũng thấy ở nhà. Cho nên tìm cơ hội hỏi chỉ nước thức khuya một chút.
Không cả, dù thì cũng thường làm tới chín mười giờ tối mới đóng cửa tiệm. Sau chồng thì nghỉ sớm hơn để còn về cơm nước nọ.
Đêm hôm đó, đợi đến gần mười giờ.
Khi tiếng mở cửa cổng, lập tức bước xuống giường đến cửa sổ xuống.
Quả nhiên, thấy Tùng Quân về.
cũng vội xuống lầu. Tôi khi về sẽ tắm rửa và ăn tối ở xong mới lên phòng ngủ.
Kể từ khi chân tháo băng, xem như định, dọn sang phòng kế bên ngủ. Thật thì chỉ mới ba ngày thôi.
Tôi đợi nửa tiếng mới mở cửa phòng, bước xuống lầu.
ngay khi đến gần tới cửa phòng ăn, tiếng dì Năm vọng :
- Cậu Quân , nếu ngại để dì cho cho cô Nguyệt cho!
Hả? Tùng Quân định gì với ?
Tôi tò mò, nhẹ nhàng đến gần nép sát tường, dỏng lỗ tai thử.
Thấy Tùng Quân trả lời, dì Năm tiếp:
- Cô Nguyệt cũng bình thường , nếu …
- Dì để đó từ từ con sẽ !
Dì Năm hết câu thì Tùng Quân ngắt ngang. Sau đó thì tiếng dọn chén bát. Chắc Tùng Quân ăn xong .
Tôi vội vàng lên trở lên phòng. đoán họ định gì với .
Chân khỏi hẳn, đến lúc rời khỏi đây !
Tôi nên tự giác rời , chứ để Tùng Quân mở lời thì lẽ sẽ ngại đúng ?
Mà là điều. Hơn một tháng nay ở nhà Tùng Quân, chăm sóc chu đáo, như cũng quá trách nhiệm , thể mặt dày ở đây hoài .
Nghĩ , bắt đầu chuẩn thu dọn đồ đạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/con-trai-cua-me-nuoi-yeu-toi-roi-lbxw/chuong-7-roi-di.html.]
Cũng chỉ vài bộ quần áo Tùng Quân mua cho , khi về đây ở. Giờ cũng đem chứ để đây ai mặc?
Còn đồ của đều ở ngôi nhà hết. Có lẽ tên Phong Vũ và con quỷ cái ném đường từ kiếp nào cũng nên.
Cạch…
Ngay lúc đang xếp đồ thì đột nhiên cửa phòng mở .
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu , thấy Tùng Quân cũng đang dùng ánh mắt ngạc nhiên . Đây cũng là đầu tiên thấy một biểu cảm khác khuôn mặt .
Không đợi Tùng Quân mở lời, lên tiếng :
- Chân em , em định ngày mai sẽ trở tiệm. Cảm ơn chăm sóc em hơn tháng nay nhé!
Tùng Quân sững sờ trong chốc lát, ánh mắt khẽ lướt qua mớ đồ đang xếp giường. Môi hé mở, định gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu “ừ” một tiếng, xoay trở , cũng quên để một câu:
- Nhớ ngủ sớm!
Sau đó thì đóng cửa .
Tôi chớp mắt bóng dáng khuất khỏi tầm mắt. Anh cứ biểu hiện thờ ơ như , đang vui buồn. mà chẳng hiểu lòng chút u buồn.
…
Sáng hôm , cũng như khi, lúc thức dậy thì Tùng Quân cũng làm. Tôi dịp từ biệt , chỉ thể gửi lời cho dì Năm.
Mà dì Năm thì cứ níu kéo , ở thêm vài ngày. , đây chỉ là phép lịch sự. Nếu dì thì đêm qua cũng câu “để dì ”.
Tôi cũng buồn giận, bởi lẽ cũng quan hệ gì với Tùng Quân, ở nhà đề “hầu hạ” hoài cũng kỳ.
Trước đó cũng đặt xe app, tới, lập tức lên xe, về thẳng cửa tiệm.
Hơn một tháng mở cửa, mối mang cũng mất gần hết. E rằng làm từ đầu.
Cũng may tích lũy vốn, một một nuôi ai nên cũng lo lắng.
Tuy nhiên, chắc năm nay mắc con quả tạ . Lấy chồng đầy ba tháng thì ly hôn, thế đường còn xe tông. Mới mở cửa làm bốn ngày thì chủ nhà gọi điện đòi lấy mặt bằng, cho con cháu gì đó của họ làm ăn.
Tôi đành tìm mặt bằng khác chứ làm !
trong cái rủi cái may, hoặc thể là do nuôi phù hộ. Lúc ngang qua nhà cũ, thấy nhà để bảng cho thuê.
Nhà Tùng Quân bán , cũng hiện tại qua tay mấy chủ, vẫn chỉ là chủ đầu tiên mua.
Tôi lập tức gọi điện thoại để bảng. mà ai trả lời, cho nên chỉ thể để lời nhắn là thuê căn nhà .
mà tắt máy thì tin nhắn SMS đến, chính là điện thoại của chủ nhà gọi. Bên họ hiện đang bận tiện điện thoại, nếu thuê thì cứ dọn thẳng , tiền thuê mười triệu một tháng, khi nào rảnh họ sẽ đến làm hợp đồng.
Ồ, trông vẻ dễ dàng quá nhỉ? Chắc chủ đầu tiên cho thuê nhà.