Con Trai Của Mẹ Nuôi Yêu Tôi Rồi! - Chương 4: Điện thoại của tôi đâu?

Cập nhật lúc: 2025-09-10 07:05:49
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tùng Quân , mới đưa mắt xung quanh. Rèm lụa, thảm nhung, đèn chùm pha lê, họa tiết dát vàng. Không kể đến những đồ trang trí xa xỉ khác, cũng dát vàng. Chỉ cần mấy thứ thôi cũng đủ căn nhà xa hoa lộng lẫy đến mức nào.

 

Tôi khỏi tặc lưỡi.

 

Mẹ nuôi đúng, con trai bà giàu, cả một biệt thự dát vàng. Mặc dù nhiều đón bà về sống chung nhưng bà đều từ chối. Bà đó dù cũng là tài sản bên nội để , chừng nào do chính Tùng Quân tạo nên, bà sẽ đồng ý.

 

Giờ ngẫm cảm thấy nuôi cũng lý. Bản giờ ở đây cũng cảm thấy lo lắng. Sợ lỡ làm vỡ thứ gì đó, đúng là làm ô sin trừ nợ cả đời mất thôi. 

 

Cạch…

 

Trong lúc đang suy nghĩ mong lung thì cửa phòng mở . Một bà chị chừng ba mươi mấy bốn mươi tuổi đẩy một chiếc xe đẩy đồ ăn

 

Nhìn thấy , chị nở nụ tươi rói, phần lấy lòng, :

 

- Ăn cháo em, từ chiều hôm qua tới giờ em ăn gì, nên chỉ thể ăn cháo loãng thôi. Ăn xong uống thuốc, cho mau khỏe. Lát chị giúp em băng gạc cho!

 

Chị mở nắp tô cháo xe

 

là từ chiều hôm qua ăn gì, về đến nhà gặp chuyện như cũng hết thấy đói. Hơn nữa đường tông hôn mê, còn sống là may, nhớ tới cái dày. Bây giờ thấy tô cháo, cái bụng mới cảm giác đói. 

 

Dưới sự giúp đỡ của bà chị , cố gắng chống cơ thể đau đớn ngay ngắn dậy ăn hết sạch tô cháo. Sau đó thì uống thuốc, rửa vết thương và băng gạc. 

 

Thấy chị làm thuần thục. Vừa nhanh, nhẹ nhàng, khiến đau. Tôi khỏi thắc mắc hỏi:

 

- Chị làm khéo quá, chắc thường xuyên rửa vết thương cho hả chị?

 

- em, chị làm điều dưỡng trong bệnh viện mà!

 

Chị quấn băng thản nhiên trả lời

 

- Hả?

 

Điều làm ngạc nhiên.

 

Chị mỉm :

 

- Ừ, Quân thuê chị mỗi ngày đến đây chăm sóc cho em, cho đến khi em tự chăm sóc cho thì thôi. Thấy cũng tiện mà lương cũng cao nên chị đồng ý. 

 

- Ra là !

 

Tôi gật đầu, tỏ vẻ hiểu. 

 

- Ủa công việc của chị ở bệnh viện thì thế nào?

 

Tôi thắc mắc hỏi. 

 

Chị đến đây chăm sóc , tất nhiên nghỉ làm ở bệnh viện. thời gian lâu như , liệu ảnh hưởng gì ?

 

Nào ngờ chị rộ lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/con-trai-cua-me-nuoi-yeu-toi-roi-lbxw/chuong-4-dien-thoai-cua-toi-dau.html.]

- Ha ha… Quân cổ phần đầu tư trong bệnh viện, đừng là xin cho chị nghỉ một tháng, nghỉ một năm cũng !

 

À, con cha cháu ông khác.

 

Sau khi chị Hồng lau , quần áo cho xong, thì đẩy xe thức ăn ngoài. Tuy nhiên, khi chị còn dặn vệ sinh gì thì nhấn cái nút đỏ bàn ở đầu giường, bên sẽ phát tiếng chuông. Nghe tiếng chuông, chị sẽ lên giúp .

 

Tôi chỉ cho lệ thôi, chứ mà toilet ở ngay trong phòng, chống nạn , cần nhờ ai. Tôi vẫn còn hai tay và một cái chân mà. 

 

Có vẻ như thuốc phát huy tác dụng, cảm thấy buồn ngủ. Và cũng nhanh chóng chìm giấc ngủ sâu. 

 

Trong lúc ngủ say, do thói quen cựa quậy cái đầu của , nên động vết thương, lập tức đau đến bừng tỉnh.

 

- Ôi…

 

Tôi vô thức khẽ rên một tiếng.

 

- Em ?

 

Giọng hờ hững quen thuộc vang lên. Tôi mở mắt , quả nhiên thấy Tùng Quân đang bên cạnh. 

 

Hiện tại chỉ mặc chiếc áo thun ba lỗ và quần sọt kaki, để lộ từng cơ thịt săn chắc và đường nét nam tính quyến rũ. Cộng với khuôn mặt điển trai lạnh lùng , khác gì tổng tài trong truyện ngôn tình. Khiến ngơ ngác một hồi.

 

Tôi ngờ rằng Tùng Quân thể trai đến c.h.ế.t đến

 

nào ngay, ai mê tổng tài lạnh lùng chứ thì . Gu của là nam phụ vui tính. Cho nên Phong Vũ mới lọt mắt

 

kết quả, nam phụ vui tính của hóa là một thằng cặn bã. 

 

Mà thôi, dù cũng ký giấy ly hôn . Đã là rác thì vứt thôi.

 

Nghĩ , chiều hôm qua nếu nhờ xe tông thì mua xăng về đốt nhà thiêu c.h.ế.t họ, cũng sẽ tù. Hơn nữa, đó là khu dân cư, nhà san sát , còn là nhà thuê. Lỡ hàng xóm liên lụy thì làm

 

Chỉ vì hai kẻ cặn bã mà hại hại . Dù theo ông theo bà cũng đền hết tội. 

 

Tôi Tùng Quân, trong lòng vô cùng cảm kích, khỏi thốt một câu:

 

- Cảm ơn !

 

Ừm, cảm ơn tông kịp lúc, để tránh một sai lầm lớn.

 

Chẳng qua Tùng Quân hiểu lầm ý . Anh cho rằng cảm ơn chuyện chăm sóc , nên cúi xuống điện thoại hờ hững :

 

- Xe của đụng em, chăm sóc em là lẽ đương nhiên!

 

Oài, chuyện với ông thật thú vị tí nào, cộng thêm cái giọng coi ai , càng lên tăng xông. Thôi im lặng cho lành. 

 

Mèo A Mao Huỳnh Mai

Tôi ngoài cửa sổ, thấy trời tối, nhưng cũng là mấy giờ. Tôi theo bản năng tìm chiếc điện thoại coi giờ, mới phát hiện một điều quan trọng…

 

Điện thoại của ?

 

Loading...