Qua một lúc lâu, Tùng Quân mới khẽ thở dài một tiếng.
- Oài, thôi ! Tùy em quyết định, ép buộc em nữa. …
Tôi kịp thở phào nhẹ nhõm thì tinh thần căng thẳng.
Chỉ thấy Tùng Quân nở nụ quái dị, bỏ hai tay túi quần, vẻ mặt còn thờ ơ nữa mà trở nên vô cùng gian xảo. Lần đầu tiên thấy biểu cảm khác khuôn mặt , nhưng nó khiến lạnh sống lưng.
Quả nhiên, những lời tiếp theo của , lập tức đẩy xuống vực thẳm:
- Hôm nay đến, mục đích chủ yếu là thu tiền nhà. Anh cũng nhắn trong tin nhắn là mỗi tháng một trăm triệu, em ở ba tháng mười ngày, khuyến mãi bỏ ngày ba mươi mốt, tổng cộng một trăm ngày. Như , em đóng cho là ba trăm ba mươi bốn triệu.
Tôi choáng váng:
- Cái gì mà một trăm triệu, rõ ràng là mười triệu mà?
Lúc nãy, cũng lờ mờ đoán căn nhà Tùng Quân vẫn bán, còn việc treo bảng cho thuê chắc chắn cũng là để trở .
Anh cho thuê, lấy tiền là lẽ đương nhiên. mà là một trăm triệu một tháng chứ? Mức giá với một căn nhà diện tích hơn một trăm mét vuông tính luôn phần lầu , cũng chỉ gần chợ một chút, nhưng chắc ngay cả mở văn phòng công ty thèm thuê.
Thế nhưng, Tùng Quân dường như tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Em coi kỹ tin nhắn nhé, để là một trăm triệu đấy!
Tôi tức giận, móc điện thoại mở tin nhắn. Tuy nhiên, khi kỹ tiền cho thuê, mới tá hỏa. Anh ghi chữ rõ ràng, mà để một “một” ở đầu, đó là một dãy liên tiếp gồm bảy “” dính chùm với , cuối cùng là một con “” riêng lẻ ở ngoài. Nếu để ý đến nó, còn tưởng rằng chỉ là do bấm nhanh, dư một ký tự.
Bà nội cha nó, đúng là gian thương!
Thảo nào thể một gánh nợ mấy trăm tỷ của cha , còn nhanh chóng trả hết nợ, thậm chí xây thêm cái biệt thự dát vàng.
Tôi hít sâu mấy , cố gắng kiềm chế, để lên tăng xông. Nhìn nụ ranh mãnh nở môi , nghiến răng :
- Được , sẽ trả, nhưng cho thời gian chứ? Hiện tại đủ tiền!
Hiện tại trong tài khoản của cũng hơn một trăm, phần còn thể vay mượn bạn bè.
Tuy nhiên, Tùng Quân lắc đầu:
- Không, em thanh toán ngay hôm nay. Anh bận, rảnh để chờ em. Bây giờ, một là em đóng đủ cho , hai là em dọn khỏi đây, ngay lập tức!
Anh còn nhấn mạnh ba chữ cuối, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo và cũng vô cùng nghiêm túc.
- Ngay lập tức ?
Tôi sững sờ.
- !
Tùng Quân đưa tay lên đồng hồ.
- Cũng trễ lắm , em nhanh lên , còn về nhà ngủ.
Cục tức của lên đến cổ họng. Tôi mới , hóa những việc đều là giả dối. Cái gì mà yêu thương ? Cái gì mà âm thầm che chở cho ?
Tất cả đều là giả!
Gian xảo, vô tình, điêu ngoa, tàn nhẫn - đây mới chính là con thật của ,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/con-trai-cua-me-nuoi-yeu-toi-roi-lbxw/chuong-12-hom-nay-anh-den-muc-dich-chu-yeu-la-thu-tien-nha.html.]
đang ở mái hiên của , thể cúi đầu.
Tôi cố nén căm tức, dịu giọng :
- Quả thật thể cho thời gian ?
Tùng Quân dứt khoát lắc đầu:
- Không!
- Anh thể mặt nuôi mà cho thêm thời gian ? - Tôi năn nỉ.
Tùng Quân mím môi như đang suy nghĩ. Sau đó gật đầu:
- Cũng !
kịp vui mừng thì tạc cho một thau nước đá.
- mà sẽ lấy lãi, mỗi ngày sẽ là mười triệu. Đó là nể mặt đấy!
- Tùng Quân, ép c.h.ế.t ? Sao làm xã hội đen luôn !
Tôi thể chịu đựng nữa, lớn tiếng mắng.
Tùng Quân vẫn thản nhiên, còn nhướng mày:
- Xã hội đen dễ tù lắm!
- Ha…
Tôi khẩy.
Con của , khi cơn tức giận lên tới não thì dễ liều mạng. Mặc dù từ vụ của Phong Vũ, luôn tự nhắc nhở , cần vì những hạng khốn nạn như mà hại hại . Tùng Quân hôm nay, vực dậy ý chí liều mạng của .
Bây giờ, thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t .
Tuy nhiên, ngay lúc ánh mắt xung quanh tìm kiếm vũ khí thích hợp, chợt thấy bức ảnh của nuôi và chụp chung treo tường. Bức ảnh đó là thứ duy nhất mang khi rời khỏi căn nhà .
Mẹ nuôi ơn cưu mang, dưỡng dục . Tôi thể làm chuyện với bà.
Tùng Quân dù cũng là con trai duy nhất của bà. Nếu mệnh hệ gì, làm còn mặt mũi xuống suối vàng gặp bà chứ?
Tôi nhắm mắt , hít sâu vài cho tâm trí thư giãn. Sau khi mở mắt , bình tĩnh nhiều.
cũng sang Tùng Quân, mà vẫn ảnh hai con , nghiêm túc hỏi:
- Anh , rốt cuộc làm gì? Chỉ cần cho thời gian, tính lãi, điều gì cũng đồng ý!
Mèo A Mao Huỳnh Mai
- Có đúng là điều gì cũng đồng ý ?
Giọng Tùng Quân hờ hững hỏi .
Tôi gật đầu dứt khoát:
- !
Cho dù ngủ với .