lầm nối tiếp sai lầm, làm Tùng Quân đủ tự tin để chuyện với , cũng dám gần gũi quá lâu. Anh luôn sớm về muộn. Cuối tuần cũng nghỉ là sợ gì sai sẽ giận, bỏ .
rốt cuộc thì thế nào?
Tôi vẫn cứ .
Còn cuộc chuyện giữa và dì Năm lúc đó, là do dì Năm thấy yêu mà dám , nên với . Ai dè, ba chớp ba nháng hiểu lầm đuổi , nên tự giác .
Tôi mắng Tùng Quân là đồ ngốc. ngẫm , mới thật sự là kẻ ngốc. Vì một chút tự trọng mà để vuột mất một mối lương duyên , một đàn ông .
Giá như lúc chịu ngoảnh thì lẽ cuộc đời khác.
đáng tiếc, đời thuốc hối hận.
Tôi bưng mặt, gục xuống ghế sô pha nức nở.
Dù bình thường mạnh mẽ đến , nhưng lúc , sự mạnh mẽ của sự hối hận bao trùm. Chỉ , mới thể vơi nỗi xót xa của lúc .
Thấy , Tùng Quân luống cuống làm . Chỉ thể ôm lấy dỗ dành:
- Thu Nguyệt, đừng , là sai, là của , em đừng !
Thế nhưng, câu của Tùng Quân khơi dậy tính phụ nữ thích làm ngược lòng trong .
Tôi lập tức bật dậy, đẩy , còn lớn tiếng quát:
- Anh cút , cút khỏi cuộc đời , đừng cho thấy mặt nữa. Tôi ghét , ghét !
Tùng Quân thẫn thờ dậy, đôi mắt đỏ hoe, nhưng . Lặng lẽ , khẽ :
- Được, !
Nhìn bóng dáng khuất cánh cửa, từ từ khụy xuống đất, tiếp tục ôm mặt .
Anh ! Thật sự !
- Tùng Quân, em xin . Em với , với nuôi. Em xứng với tình cảm dành cho em. Anh , hãy thật xa , đừng trở tìm em nữa, em xứng, xứng, hu hu…
Tôi , lẩm bẩm.
Đến khi , ngẩng mặt lên, thì lập tức giật .
Bởi vì Tùng Quân vẫn đang sừng sững mặt .
- Anh… còn ?
Tôi lắp bắp hỏi.
Tùng Quân thờ ơ trả lời:
- Anh chợt nhớ lời , con gái luôn ngược, bảo tức là kêu ở đó. Nên ở thôi!
Tôi: “...” Bây giờ thực sự cút đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/con-trai-cua-me-nuoi-yeu-toi-roi-lbxw/chuong-11-chi-co-em-moi-co-the-khien-anh-xuc-dong-ma-thoi.html.]
mà ngay khi lên, định phát tát, Tùng Quân ôm chầm lấy , khẽ tai.
- Dù em vác chổi đuổi, cũng sẽ !
Nói lập tức đè đầu hôn xuống.
Nụ hôn bất ngờ, cũng thật mãnh liệt, đầy tính xâm chiếm, như thể nhai nuốt luôn đôi môi của bụng.
Tôi quá bất ngờ, trong phút chốc kịp phản ứng, khoang miệng lập tức chiếm đoạt, tha hồ càn quét.
Mà nhanh, cũng lấy tinh thần, vùng vẫy, thoát khỏi vòng tay của . càng vùng vẫy, càng dùng sức đẩy , thậm chí còn đánh lưng , vòng tay càng siết chặt hơn, chặt đến mức khiến gần như thở nổi.
Tùng Quân điên !
Đây chính là ý nghĩ duy nhất trong đầu lúc .
Bất đắc dĩ, cắn môi , để buông . Điều quả nhiên tác dụng, Tùng Quân cảm nhận đau đớn, lập tức buông tha cho cái miệng của .
Nói nào ngay, răng của cũng béng, nên dù cắn mạnh, cũng chỉ để dấu chứ đến nỗi chảy máu.
Tùng Quân chầm chầm , đầu lưỡi đưa , khẽ l.i.ế.m nơi cắn. Ánh mắt tối sầm, chợt nở một nụ quái dị.
- Ha, em thật là hư, Thu Nguyệt !
Câu bỗng khiến rùng . Linh cảm mách bảo sắp sửa xảy chuyện gì đó kinh khủng. Tôi lập tức hét lên:
- Cửa đang mở!
Câu thành công khiến Tùng Quân nới lỏng vòng tay, nhanh chóng thoát , cách xa mấy mét.
Tùng Quân cửa, thấy cửa vẫn đang đóng. Tuy rằng trong nhà đèn vẫn sáng, nhưng rèm cửa đang phủ xuống, bên ngoài cơ bản thể thấy gì bên trong.
Bây giờ, tiệm tóc nào hầu như cũng gắng máy lạnh, việc cửa luôn đóng cũng là chuyện bình thường. Mà , do chuẩn đóng cửa nên mới thả rèm. Cũng may, Tùng Quân để ý đến điều , mới cơ hội.
Tùng Quân lúc mới phát hiện lừa, nhưng mà cũng nhờ giúp lấy bình tĩnh. Anh tại chỗ, hít sâu một , khẽ :
Mèo A Mao Huỳnh Mai
- Anh xin , quá xúc động, tự chủ !
Tôi khịt mũi:
- Hừ, cứ xúc động thì cưỡng hôn ai thì cưỡng , chẳng lẽ…
- Chỉ em thôi!
Tùng Quân lập tức cắt lời , nghiêm túc :
- Chỉ em mới thể khiến xúc động mà thôi!
Tôi gì, chỉ im lặng .
Không khí rơi sự lặng im đáng sợ.