Điện thoại của lúc nào cũng để im lặng. Không rung. Không đổ chuông. Cứ yên bàn, hoặc trong túi, hoặc gối — như thể cố tình giấu nó khỏi ánh mắt.
Tôi bao giờ dám động . Từ nhỏ dạy đụng đồ của lớn. chiều hôm đó, hiểu làm điều mà từng làm đây.
Có lẽ vì tắm xong, để điện thoại bàn lấy quần áo. Có lẽ vì ba đang ngủ say khi uống mấy ly rượu. Căn nhà yên tĩnh đến lạ, như thể tiếng ồn từng gào thét trong đây bỗng dưng hút hết ngoài. Và , giữa lặng , cái điện thoại của sáng lên từng hồi.
Một tin nhắn đến.
Tôi . Màn hình hiện lên một cái tên lạ: “Anh”.
Bình thường sẽ mặt . hiểu tay chạm màn hình. Không khoá. Mẹ quên khoá máy.
Chỉ một giây , màn hình hiện trọn vẹn dòng chữ:
> “Anh nhớ em quá.”
Chỉ . Bốn chữ. như thể bốn nhát d.a.o mỏng rạch n.g.ự.c một đường sâu.
Tôi hiểu hết ý nghĩa của những chữ đó. đủ lớn để cảm nhận gì đó sai. Mẹ từng lưu tên ba là “Anh”. Ba gọi như . Mẹ cũng mỗi khi điện thoại như với tin nhắn .
Tôi kéo xuống. Thêm vài dòng:
> “Em về tối nay ?”
> “Nhớ giữ gìn. Anh chờ…”
> “Sao hôm nay trả lời ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/con-muon-theo-ai/chuong-6-tin-nhan-trong-dien-thoai-cua-me.html.]
Tôi nuốt khan. Tay run. Có một phần trong tắt ngay điện thoại, đặt chỗ cũ, vờ như từng thấy gì. một phần khác thì thôi thúc tiếp. Không vì tò mò. Mà vì sợ. Tôi sợ còn là mà từng .
Có những tin cũ hơn, từ nhiều ngày . Câu từ mềm mại. Có yêu, thương, nhớ. Cả ảnh, cả sticker trái tim. Như thể là một khác khi cầm chiếc điện thoại . Một . Biết nhõng nhẽo. Biết hờn dỗi và chờ mong.
Tôi thì từng thấy như thế.
Mẹ của là luôn cúi đầu, bao giờ thành tiếng, từng một “ thương con” thành lời. Mẹ im lặng chịu đựng, biến mất mỗi tối. Còn trong những dòng tin — là một đàn bà “em nhớ ”.
Tôi tiếng dép loẹt xoẹt ngoài hành lang. Vội thoát . Đặt điện thoại đúng vị trí. Ngồi thụp xuống sàn, vờ đang sắp xếp tập vở. Tim đập nhanh như vỡ.
Mẹ bước , để ý. Vẫn là dáng gầy gò, áo mỏng, tóc ướt còn nhỏ từng giọt xuống cổ. Mẹ lau tóc, liếc điện thoại, cầm lên như một phản xạ tự nhiên. Mắt lướt qua màn hình, nhanh chóng tắt , bỏ túi.
Tôi nghĩ thấy. Hoặc ít nhất… nghi ngờ.
Tối hôm đó, ăn cơm. Bụng quặn , đói. Đầu cứ lặp lặp bốn chữ : “Anh nhớ em quá.” Mẹ ? Mẹ im lặng vì gì?
Tôi trách . Tôi trách ai. Chỉ , từ hôm đó, bắt đầu bằng một ánh mắt khác. Không ánh oán hờn, cũng hẳn thất vọng. Chỉ là… còn giống như xưa.
Tôi còn tin rằng sẽ luôn bên cạnh . Không còn tin cái ôm duy nhất mà còn nhớ. Không còn tin buổi sáng nào đó sẽ dắt tay chợ, mua cho cái bánh ngọt .
Tôi , một thế giới khác. Một nơi ba. Không tiếng chửi. Không rượu. Và… cũng .
Điều đó khiến buồn — một nỗi buồn nước mắt. Chỉ là một cảm giác trống rỗng. Như thể ai đó dời khỏi vị trí cũ trong trái tim của , bằng một xa lạ mà từng .
Tôi giường, mắt mở thao láo trần nhà. Căn phòng tối, chỉ ánh đèn từ ngoài hành lang hắt qua khe cửa. Ba vẫn ngủ mê. Mẹ giường ngoài, xoay lưng về phía . Tôi thấy mặt , cũng ngủ đang điện thoại.
Tôi hỏi , rằng trong tin nhắn đó là ai. hỏi. Vì hỏi thì ? Mẹ sẽ gì? Tôi sợ sẽ im. Mà im lặng của … đôi khi đau hơn cả lời dối.
Đêm đó, mơ thấy về một nơi xa. Tôi chạy theo nhưng gọi . Tiếng nghẹn trong cổ. Còn … chỉ bước , tay cầm điện thoại, mắt dán màn hình. Không ngoái đầu.
Tôi tỉnh dậy, cổ họng khô khốc. Ngoài trời mưa. Căn nhà im lìm. Chỉ tiếng nước nhỏ đều đặn từ mái tôn. Tôi sang bên. Mẹ vẫn đó. gì đó trong chắc… xa .