7.
Bố điểm từng chuyện và nhận rằng trong ba năm trở đây đây, mỗi bước tiến của nhà họ Phùng gần như đều ăn khớp với nhịp điệu của những việc mà gia đình định làm hoặc sắp làm. Bất kể gia đình làm gì thì cũng đều như nhà họ Phùng chèn ép một cách vô hình.
Linlin
"Rõ ràng chức vị đó vốn nên là của , sự việc thành lão Phùng - mới nghiệp trung cấp - cái ghế đó?”
"Còn ca phẫu thuật của ông nội?”
"Bây giờ nghĩ thì thấy trong những năm qua, cũng vì Phùng Vĩnh Tú chèn ép nên Nam Thịnh còn phấn chấn nữa, thành tích thi cử luôn định."
“Làm mà em là chuyện gì đang xảy ? Lẽ nào nhà họ còn thể tương lai ?”
Cái cách kiểu “ đoạt mệnh” thật quá khó tin. Ban đầu, bố nghĩ theo hướng mê tín dị đoan, nhưng khi trở về thành phố, bố giáng cấp.
Bố vốn tính cách của một trí thức mơ mộng và lý tưởng hóa, ông luôn tin rằng “một điều nhịn là chín điều lành”. Vì cuộc sống của cả gia đình, khả năng lớn nhất của ông là làm ầm ĩ lên đến cấp lãnh đạo để phản ánh, nhưng đó thì cách xử lý của họ công bằng gì ?
Sau khi bố điều xuống làm việc ở khu vực hẻo lánh, bác Phùng thăng chức một nữa, chức vụ bây giờ của ông thậm chí còn bao gồm cả mảng điều động nhân sự.
Bố điều về đơn vị cũ thì đợi đến bao giờ nữa đây?
Trong khu tập thể chỉ còn và ở với . hiểu , ở cơ quan,
cũng hứng chịu nhiều sự thù địch và chế giễu.
Bác gái Phùng mời tất cả hàng xóm xung quanh đến dự tiệc mừng việc bác Phùng thăng chức, nhưng bỏ sót mỗi chúng , rõ ràng là gia đình họ ý định kỳ thị và cô lập gia đình .
Nhiều khuyên mang quà đến nhà họ Phùng và cúi đầu nhận thua. Bản cũng thấy khó hiểu, tại nhà họ Phùng cố tình chà đạp gia đình đến mức đó. vì công việc của bố , vẫn cố nặn nụ mà đến đó.
Nhà họ Phùng giờ khác xưa. Toàn bộ căn nhà trang hoàng theo phong cách xa hoa châu Âu, trong phòng khách còn đặt đàn piano, sàn gỗ còn trải những tấm thảm dệt một cách tinh xảo. Sống trong cùng một khu tập thể, bên ngoài thì làm mà nhà họ Phùng sang trọng như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/con-duong-sup-do-cua-nguoi-song-lai/chuong-4.html.]
Mẹ ngập ngừng, mở lời thế nào. Bác gái Phùng ném cho bà một đôi dép lê với vẻ vui tươi gì: “Sàn gỗ nhà mới lát, cô đừng làm bẩn nhé.”
Khi nín thở, bước nhà họ thì lập tức thấy bác gái Phùng như .
“Chuyện tự tìm đến cửa, mà đến thì chẳng gì cả. Cô , nhà cô chuyện gì mà nhớ đến lão Phùng nhà ?”
Mẹ đành lấy quà .
Bác gái Phùng còn tặc lưỡi hai tiếng: “Cô mua mấy thứ đồ lặt vặt thế ở siêu thị địa phương ? Lão Phùng nhà nhận quà . Lần , tặng hộp quà của Nhật Bản, chúng còn mở cơ mà.”
Tóm , bác gái Phùng ám chỉ rằng nhà họ Phùng nhiều sẵn lòng tặng quà.
Mẹ thấy thì lập tức hiểu rằng trong chuyện , dù bà cố gắng hạ thì chắc hài lòng.
Khi đang định rời khỏi đó và về nhà thì Phùng Vĩnh Tú trở về. Bây giờ, cô cũng lớn, trở nên xinh , duyên dáng và thanh tao. Phùng Vĩnh Tú mặc một chiếc váy liền mà là giá cả của nó hề rẻ.
Đầu tiên, khuôn mặt xinh của cô để lộ vẻ ngạc nhiên, nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt giễu cợt, chế nhạo một cách lạnh lùng và gay gắt giống hệt bác gái Phùng: “Dì Khúc đến ạ?”
Cô liếc mắt món quà bàn : “Dì Khúc đặc biệt đến để chúc mừng chuyện cháu thi đậu trường cấp Hai trọng điểm của thành phố ? Tiếc quá, cháu học cấp Hai ở đây nữa .”
Bác gái Phùng cố ý bổ sung một câu: “Lão Phùng nhà thăng chức, con gái cũng thi đậu trường A - trường trọng điểm của tỉnh, mấy hôm nữa, nó sẽ đến thành phố A học . Sông khúc, lúc, cuối cùng thì gia đình chúng cũng khác xưa .”
Mẹ thêm nửa chữ nhũn nhặn nào nữa, đặt quà xuống thẳng. Sau khi bà cửa đóng , cuộc đối thoại giữa bác gái Phùng và Phùng Vĩnh Tú vẫn truyền ngoài.
“Mẹ, nhà họ Khúc còn đến đây làm gì ạ?”
Bác gái Phùng khẽ lý do.
Giọng điệu của Phùng Vĩnh Tú đắc ý khinh thường: “Chú Khúc điều đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó, thành tích của Khúc Nam Thịnh chỉ đủ để trường cấp Hai địa phương, nhà họ Khúc coi như nát bươm , thế mà họ còn dám mang mấy món đồ rẻ tiền đến để cầu xin bố, rốt cuộc họ lấy sự tự tin như chứ?”
Sau khi chịu đựng sự sỉ nhục, chế giễu nặng nề từ cả gia đình họ Phùng, thậm chí về nhà mà thẳng đến nơi bố làm việc khi giáng chức.