Có hỏi: "Tớ thấy Khúc Nam Thịnh qua. Phùng Vĩnh Tú, chẳng và cô là bạn của , là định đợi cô hai cùng về nhà ?"
Lúc đó, lòng dâng lên đôi chút mong đợi. Đã lâu lắm , chúng cùng tan học và về nhà.
Kết quả, Phùng Vĩnh Tú : "Khúc Nam Thịnh ư? Cậu đang nghĩ gì ? Tôi và cô ... bao giờ là bạn. Nhà cô giàu, thế lực ? Hay là trông cô khá ? Hay là cái thành tích tồi tệ, mãi mãi bằng của cô ?... Làm mà cô xứng làm bạn của ?"
Đó là đầu tiên hiểu rằng thì kết bạn còn cần nhiều giá trị gia tăng đến thế. Trái , sự chân thành trở thành điều ít đáng nhất.
5.
Năm sắp nghiệp Tiểu học, hai sự kiện lớn xảy và làm đổi vận mệnh của cả gia đình .
Bố và bác Phùng vốn là đồng nghiệp trong cùng một bộ phận của một đơn vị. Trong cuộc bầu cử chức vụ mới nhất, bác Phùng - cửa - đẩy bố xuống. Từ đó, chú trở thành sếp ngay đầu cổ bố . Theo lý mà , đánh giá và uy tín của bố đều hơn hẳn bác Phùng. Thế nhưng bằng cách nào mà bác Phùng móc nối với Phó Cục trưởng, ông thăng chức là do Phó Cục trưởng đặc biệt chỉ định, theo quy trình tiêu chuẩn nào. Từ đó, bố ứng phó trong mệt mỏi với những cuộc tranh giành chốn công sở.
Linlin
Trong thời gian đó, ông nội - đang ở quê - qua đời.
Bố xin nghỉ theo quy định nhưng bác Phùng những duyệt mà thậm chí còn với bố : "Ai bảo nhà c.h.ế.t đúng lúc."
Sợi dây lý trí của bố đứt phựt. Ông đánh bác Phùng ngay tại chỗ chạy đến mặt lãnh đạo cao nhất của đơn vị, giãi bày bộ nỗi đau mất cha đột ngột của và những lời vô nhân tính của bác Phùng… Ông còn rõ rằng nếu , bác Phùng trả thù bằng cách như làm khó khi ông xin nghỉ phép, chuyển công tác, nếu chuyện thật sự thì ông sẽ đánh bác Phùng một trận nữa, nhưng , ông nhất định về tiễn đưa cha ruột qua đoạn đường cuối cùng.
Xưa nay, bố vẫn luôn ôn hòa và thiện đối xử với , khác từng thấy ông tục, mà ông thể bác Phùng kích thích đến mức tay đánh ? Lãnh đạo lập tức gọi bác Phùng đến, cửa còn đóng, mắng đến nỗi ở hai ba tầng lầu đều thấy.
Cuối cùng, bác Phùng mắng đến mức bật . Lãnh đạo càng thêm tức giận, cho bố về , đó gọi điện thoại kêu Phó Cục trưởng đến văn phòng.
Bố phê duyệt cho về nhà . Sau khi về nhà, cũng kìm mà nổi giận: "Lão Phùng điên ? Hai tham dự cùng đợt thi đơn vị, với mười mấy năm tình nghĩa, ông thể những lời như !"
"Tình nghĩa mười mấy năm cái gì? Một khi quyền thế thì còn đếm xỉa gì đến tình nghĩa với khác!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/con-duong-sup-do-cua-nguoi-song-lai/chuong-3.html.]
Thì , tình nghĩa giữa lớn cũng mong manh như tình bạn của trẻ con .
6.
Tôi về quê cùng bố .
Tang lễ của ông nội tổ chức khá long trọng. Sau khi ông nội an táng, bà con lối xóm lượt đến nhà ông dự cỗ bàn.
Một mất thì vẫn còn một hồi náo nhiệt. Một tình bạn mất thì ai tổ chức cỗ bàn cho nó. Chào đời, già , bệnh, qua đời là chuyện thường tình, thì tình bạn tan vỡ thì gì mà bất ngờ.
Bố bàn tiệc, khi uống rượu thì ông nôn . Ông buồn. Mẹ và bà nội đến nửa đêm, ai ngủ , hai kìm mà chuyện về việc ông nội phẫu thuật ở bệnh viện.
"Ông cụ quan hệ khá với bệnh viện, vị bác sĩ chính đó cũng quen ông , hẹn ngày phẫu thuật . một nhà họ Phùng đột nhiên chen ngang, bác sĩ chính cũng thể làm gì , bệnh viện điều . Rõ ràng tình huống của ông cụ chỉ là tiểu phẫu, khác cũng thôi, nhưng ông cụ qua khỏi..."
Bố tỉnh dậy trong mơ màng ở một bên, đột nhiên hỏi: "Mẹ, nhà họ Phùng đó là ai?"
Bà nội cũng . Bà cụ chỉ giải thích rằng đây, bà từng y tá bệnh viện nhắc đến, hình như là nhà của Phó Cục trưởng cùng đơn vị với bố ở thành phố.
Bố , gì.
Sau khi tất việc tang sự, nhờ làm ở bệnh viện tra cướp mất bác sĩ chính phẫu thuật cho ông nội chính là ông ngoại của Phùng Vĩnh Tú.
"Sao thể trùng hợp đến thế? Lại là nhà họ Phùng?"
" , phụ nữ đó rằng là vợ của Trưởng phòng Phùng, còn đưa phong bì dày cho tất cả bác sĩ và y tá của ca phẫu thuật đó. Nếu thì làm mà ngay cả bà nội cũng nhớ rằng họ Phùng?"
Chuyện và nhiều chuyện đây mà , tất cả tưởng như chỉ xảy một cách ngẫu nhiên và rời rạc, kì thực một sợi dây liên kết chúng với bằng quỹ đạo nào đó khó mà giải thích , gần giống như một định mệnh hoặc “sự sắp đặt” nào đó.