Con Đường Sụp Đổ Của Người Sống Lại - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-09-05 17:11:23
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

18.

Gia đình gọi điện thoại cho . Hóa bố cũng dữ liệu lớn đẩy các video liên quan đến Phùng Vĩnh Tú.

“Con gái của , xảy chuyện như , con với gia đình?”

Tôi với sự ân hận: “Bố, , hai cần quá lo lắng, con .”

Việc Phùng Vĩnh Tú cắm sừng thật sự chuyện ho gì, cần thiết .

Gia đình rằng việc gấp, về ngay lập tức. dịp Tết, xin công ty nghỉ phép, sếp lớn bảo cứ .

“Sau Tết, vẫn đợi chị dẫn cả đội chúng chơi đó.”

Vừa về đến thành phố P, bố đưa về quê. Trong dịp Tết, gia đình đều ở nhà bà nội quê.

Trong làng vài quen mời chúng đến dự tiệc. Trên bàn cỗ, các chú, các dì đều tủm tỉm mà gọi là đại hotgirl mạng, khen đến nỗi da đầu tê dại.

Có một chú uống quá chén, với bố : “Lão Khúc, con gái ông triển vọng đấy, mạng coi như giúp ông xả giận !”

Bố dừng một chút, gì.

Chú tiếp tục : “Cái thằng tiểu nhân lão Phùng đó, lên chức nửa năm, cả đơn vị chỉ phòng của chúng phê bình nhiều nhất, làm việc quần quật là chúng , mà tiền thưởng cuối năm đều một nó nuốt trọn…”

Bố ngắt lời chú : “Tất cả qua .”

Chú giận đến đỏ cả mắt: “Cái gì mà qua ? Nó tiền nuôi vợ bé, đẻ con trai, còn mấy em chúng thì nó chèn ép đến mức mất việc, ngay cả vợ con cũng nuôi nổi! Nếu ông thư…”

Bố vỗ vai chú : “Nó ở trong tù .”

Chú ngẩng đầu, , cuối cùng, ông cũng thêm gì nữa: “Tất cả đều trong chén rượu .”

Sau đó, chú uống cạn.

Tối hôm đó, khi về nhà, hỏi rõ chuyện bức thư .

Mẹ hỏi rằng còn nhớ tại ngày xưa, gia đình rời khỏi quê nhà ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/con-duong-sup-do-cua-nguoi-song-lai/chuong-14.html.]

“Đương nhiên là nhớ, chẳng vì bác Phùng gì, cướp mất vị trí thăng tiến của bố con, chèn ép bố con ở cơ quan…”

Mẹ : “Còn hơn thế nữa cơ, con nhớ ông nội con bệnh mất là vì lý do gì ?”

Tôi hồi tưởng một chút, hình như cũng liên quan đến gia đình họ Phùng.

Bố một câu: “Quá nhiều sự trùng hợp thì thể là trùng hợp nữa, mà là mưu đồ từ .”

Tôi hồi tưởng nhiều năm qua, những gì giao thoa giữa với Phùng Vĩnh Tú. Quả thực là chuyện sự li kỳ và quái dị đến lạ. Quả thực là Phùng Vĩnh Tú một nỗi ám ảnh so sánh với cuộc sống của đến mức gần như bệnh hoạn.

Mẹ : “Bảo con về là lý do đấy. Ngày mai, con sẽ thôi.”

Sáng sớm hôm , bố rủ leo núi, leo đến nửa sườn núi thì nữa. Mẹ chỉ tay về phía một ngôi làng chân núi, ở đó một chiếc xe cứu thương của bệnh viện dừng ở đầu làng. Mấy vác một phụ nữ đang sức giãy giụa như vác heo cúng Tết, họ tốn nhiều sức mới vác đó lên xe cứu thương.

Khi xe cứu thương khởi hành và chạy lên đường đèo, mới xe dòng chữ “Bệnh viện Thần kinh XX”.

Tôi: ???

Chẳng lẽ, đó là…

Mẹ nhẹ gật đầu.

“Bà lão nhà họ Phùng vốn thiên vị, luôn chia bộ tài sản cho cháu trai, bắt Phùng Vĩnh Tú ký văn kiện từ bỏ quyền thừa kế tài sản.”

Linlin

“Phùng Vĩnh Tú đồng ý, nên mỗi năm Tết đến, cô đều về gây rối một trận. Năm nay, cách cô gây rối khác hẳn năm. Sau khi say rượu, cô rằng sống , rằng sang năm, bà lão đó sẽ chết, giữ tài sản làm gì, còn rằng em trai cô nuôi mà lớn vì kiếp , căn bản xuất hiện... Nói chung là giữa ngày Tết mà cô nguyền rủa cả làng c.h.ế.t thây. Trong mấy năm nay, cô vẫn luôn la làng rằng sẽ gả đến Thượng Hải. , chuyện mạng ầm ĩ quá lớn, nhà ở quê đều rõ gốc gác của cô , ai còn chiều chuộng cô nữa?”

Tôi hết mà nên bày vẻ mặt thế nào.

Bố tiếp: “Làng họ bàn tán từ sớm, chắc là cô bạo lực mạng kích động, định góp tiền để đưa cô đến bệnh viện và điều trị.”

Tôi buột miệng :“Người nào mà góp tiền như ?”

Bố cùng một cái như thể đang trách là đồ ngốc lẳng lặng xuống núi. Tôi vội vàng đuổi theo bố : “Bố, , bố nghĩ thật sự chuyện sống thế ?”

Bố : “Cuộc đời là một cánh đồng hoang, chứ đường ray. Nếu thật sự chép thành công quỹ đạo của gia đình khác thì chẳng là tước đoạt khả năng của gia đình ? Rồi gia đình thể mãi mãi sống ?”

Mẹ cũng : “Mẹ từng về việc ai cuộc đời định sẵn là sẽ thuận buồm xuôi gió, huống chi là cuộc đời tạo nên từ việc trộm cắp cuộc đời của khác.”

Trong khoảnh khắc đó, dường như thông suốt nhiều điều. Khả năng về chuyện trong cuộc đời của mỗi đều là vô hạn, thế nhưng trong cuộc đời tạo nên từ việc trộm cắp cuộc đời của khác thì trong lòng kẻ trộm chỉ một khả năng của quỹ đạo định sẵn.

Loading...