Con Đường Sụp Đổ Của Người Sống Lại - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-05 17:11:10
Lượt xem: 4
1.
Bác gái Phùng - hàng xóm của - là một kẻ phiền phức và ghen tị.
Hồi nhỏ, mỗi kết quả học tập, bác gái Phùng nhất định đến trường một chuyến để hỏi điểm của . Nếu thi kém, chắc chắn bác gái Phùng sẽ chê thậm tệ mặt hàng xóm láng giềng. Nếu thi hơn con gái bà là Phùng Vĩnh Tú thì bác gái Phùng sẽ về nhà và đánh con gái .
Trong kỳ thi cuối kỳ lớp Ba Tiểu học, điểm của chỉ cao hơn Phùng Vĩnh Tú 0.5 điểm. Sau khi tin, bác gái Phùng lôi Phùng Vĩnh Tú và đánh cô một trận ngay mặt để cô nhớ kỹ bài học . Chuyện hôm đó xảy đúng giờ tan làm và khi nấu cơm xong - là thời điểm nhộn nhịp nhất của cả khu tập thể, Phùng Vĩnh Tú đánh đến nỗi kêu la thảm thiết, né tránh và cầu xin tha thứ nhưng cây mắc áo trong tay bác gái Phùng hề giảm lực. Phùng Vĩnh Tú càng kêu to, bác gái Phùng càng quất mạnh hơn, như thể chỉ mới thể trút hết sự bất mãn của bà .
Nhiều lớn ngăn cản, bác gái Phùng mắng một cách hợp lý và hiên ngang: "Tôi dạy con thì liên quan gì đến mấy ? Sau , con xã hội mà cạnh tranh với khác thì mấy chịu trách nhiệm, cho nó miếng cơm manh áo ?"
Sau đó, cây mắc áo vung về phía Phùng Vĩnh Tú với tốc độ và cường độ nhanh và mạnh hơn, thậm chí còn gây tiếng gió rít vù vù.
Người càng khuyên, bác gái Phùng càng đánh ác hơn.
Những khác thấy thì dám tiến lên.
Bác gái Phùng đánh đến khi mệt thì dùng móng tay dài nhọn hoắt chọc mạnh trán Phùng Vĩnh Tú, khiến cho trán của cô chọc cho một vết đỏ ửng rướm máu.
"Mày cái gì mà ? Học cùng một lớp mà mày còn thắng Khúc Nam Thịnh, mà còn tư cách để ?"
Phùng Vĩnh Tú đến mức đầm đìa mồ hôi, đỏ bừng cả khuôn mặt. Một bên b.í.m tóc của cô thì giật tung, bên còn thì thắt trong sự vội vàng, quần áo cũng bác gái Phùng kéo cho xộc xệch.
Tôi sợ đến ngây , trốn lưng .
Linlin
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/con-duong-sup-do-cua-nguoi-song-lai/chuong-1.html.]
Phùng Vĩnh Tú - đang nức nở - bỗng về phía bằng ánh mắt độc ác và oán hận như thể mới là kẻ tội đồ gây chuyện.
2.
Hồi nhỏ, cũng vô tư, hiểu những lời mỉa mai và hạ thấp của bác gái Phùng. Thành tích của luôn ở mức trung bình của lớp, thấp hơn Phùng Vĩnh Tú. Sau một thời gian dài so sánh như , nhà họ Phùng mặc định rằng nên kém hơn Phùng Vĩnh Tú. Vì , một khi - dùng làm vật tham chiếu - vượt qua Phùng Vĩnh Tú thì điều đó nghĩa là Phùng Vĩnh Tú thấp hơn mức tối thiểu mà nhà họ Phùng đặt , cho dù mức chênh lệch giữa và Phùng Vĩnh Tú chỉ là một chút. Làm mà bác gái Phùng thể chịu đựng chuyện ?
Thế là, Phùng Vĩnh Tú khỏi nhà suốt cả mùa hè.
Vào ngày đầu tiên của học kỳ mới, mới gặp cô . Chỉ là, Phùng Vĩnh Tú mang cho cảm giác lạ: cô khác với ánh mắt kiêu căng, luôn cho là hết.
Không chỉ cảm nhận , mà cả lớp cũng cảm giác đó.
Phùng Vĩnh Tú coi thường việc chơi với các bạn cùng lớp, cô tất cả bằng ánh mắt khinh miệt thấy rõ. Đặc biệt là khi cô vọt từ hạng hơn một trăm lên thứ nhất khối trong kỳ thi giữa kỳ của học kỳ mới thì cái khí thế ngông cuồng coi ai gì đó lên đến cực điểm.
Trong lễ chào cờ sáng thứ Hai, Hiệu trưởng sắp xếp cho Phùng Vĩnh Tú bài diễn thuyết về học tập với tư cách là một học sinh xuất sắc.
Phùng Vĩnh Tú đảo mắt một cách tao nhã. Cô bước lên bục diễn thuyết, hùng hồn mặt thể giáo viên và học sinh: "Tôi bí quyết gì trong việc học cả, đột nhiên một ngày khai sáng và trở thành một. Không là coi thường ai, mà là tất cả lũ non nớt đang mặt đây đều là rác rưởi. Lũ non nớt hãy đây: từ nay, tên của sẽ là cơn ác mộng của tất cả , bởi vì cho đến khi nghiệp Tiểu học, tên của sẽ luôn ở vị trí một."
…
Cả sân trường ồn ào, mặt Hiệu trưởng đen như đ.í.t nồi, mặt cô giáo chủ nhiệm thoắt cái trắng bệch. Duy chỉ Phùng Vĩnh Tú - giữa bục giảng mà những lời hung hãn là hưng phấn đến đỏ cả mặt.
Không là ảo giác mà thấy ánh mắt Phùng Vĩnh Tú đầy vẻ khiêu khích và oán hận.
Tôi ngơ ngác. Cô nhất , còn làm gì? Chẳng lẽ Phùng Vĩnh Tú vẫn cần làm vật tham chiếu cho cô ?