Chương 9: Vợ Đăng Ảnh Gợi Cảm – Chồng Phát Bệnh… Ghen Ngầm!
(Truyện: Cô Vợ Nghịch Ngợm – Tác giả: Mr.Bin)
Lê Vân ngồi trong phòng thay đồ, gác chân rung rung, tay lướt điện thoại, miệng cười cực kỳ gian tà.
“Anh Lục Minh Thần dạo này đi làm mà không thèm liếc em lấy một cái. Lạnh như đá, nghiêm túc như giáo viên chủ nhiệm. Được lắm... đừng trách em phản đòn!”
Cô mở Instagram, chọn bức ảnh mặc áo sơ mi trễ vai, tóc xoã rối nhẹ, môi hờ hững, ánh mắt “nửa kín nửa hư”.
Caption:
“Lạnh thì lạnh, chứ vợ người ta vẫn mlem đúng không mấy chị?”
Hashtag: #vợcóchồngmàvẫndễthương #chồnglạnhđểvợsexy
5 phút sau… ảnh lên xu hướng.
Comment nổ tung:
– “Chết rồi tổng tài chắc tức tím mặt!”
– “Vợ như này mà để lạnh là có lỗi với nhân dân!”
– “Bà chị này mà là vợ tui, tui thắp nhang mỗi tối luôn á!” 😭🔥
Cùng lúc đó – tại văn phòng Tổng tài.
Trợ lý Linh bước vào, tay run run đưa điện thoại:
“Tổng tài… anh xem cái này chưa?”
Lục Minh Thần nhướng mày, liếc một cái… và sắc mặt trầm xuống.
“Đây là...”
“Vâng. Bài đăng của phu nhân. Đang viral khắp mạng.”
Anh im lặng ba giây, rồi đứng dậy, cởi áo vest, quăng xuống ghế.
“Hủy hết lịch chiều. Tôi về nhà.”
Trợ lý: “Ơ, nhưng còn cuộc họp—”
“Hủy.”
20 phút sau.
Cửa phòng bật mở. Lê Vân vẫn đang ngồi ung dung ăn vặt thì cả người bị nhấc bổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-vo-nghich-ngom/chuong-9-vo-dang-anh-goi-cam-chong-phat-benh-ghen-ngam.html.]
“Á á á! Gì vậy trời đất ơi!?”
Giọng nam trầm vang sát tai cô:
“Em muốn gây bão mạng, hay muốn chọc chồng nổi điên?”
Lê Vân cười ngây thơ: “Em chỉ muốn anh chú ý chút thôi mà…”
“Bằng cách khoe vai, khoe mắt, rồi khoe cả môi đỏ hở hờ hững?”
“Thì... anh không thèm để ý em trước.”
Lục Minh Thần thở mạnh, đặt cô xuống giường, vươn người đè lên, ánh mắt cháy rực:
“Vậy giờ anh để ý. Rất để ý. Và em sẽ thấy hậu quả.”
Nụ hôn phủ xuống, không còn dịu dàng nữa, mà là trừng phạt. Bàn tay anh siết nhẹ eo cô, môi mút lấy môi cô như muốn xoá sạch “tội lỗi mạng xã hội”.
“Ưm… chồng… từ từ, em sai rồi…”
“Muộn rồi, vợ à.”
Chiếc áo cô mặc bị anh cởi ra bằng kỹ thuật nhanh đến mức cô chưa kịp phản ứng, cả người bị giữ chặt dưới thân, từng tiếng rên nhẹ vang lên theo nhịp thở gấp.
Lê Vân nhỏ giọng nức nở:
“Sau này… không đăng nữa đâu… hức…”
Anh hôn lên tai cô:
“Phạt xong rồi tính tiếp. Còn lâu mới xong.”
Tối hôm đó.
Lê Vân quấn chăn như cái bánh cuốn, lườm chồng một cái dài tận hai mét:
“Người ta chỉ muốn anh ghen nhẹ. Ai ngờ anh ghen bằng hành động... muốn xỉu luôn rồi.”
Lục Minh Thần đưa ly nước đến, thản nhiên:
“Em phải biết, có nhiều thứ... tôi không nói, nhưng tôi không cho ai chạm tới.”
Lê Vân ngơ ngác.
“Ý anh là… em là đồ của anh hả?”
“Không.” – Anh cúi sát, mỉm cười:
“Em là vợ anh. Là người anh giữ riêng. Mãi mãi.”