CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM - Chương 26 (Kết): Khi Em Gào Sinh Con – Cũng Là Lúc Anh Gào Lên… “Anh Yêu Em!”

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-03 16:54:40
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 26 (Kết): Khi Em Gào Sinh Con – Cũng Là Lúc Anh Gào Lên… “Anh Yêu Em!”

(Truyện: Cô Vợ Nghịch Ngợm – Tác giả: Mr.Bin)

Ngày thứ 256 của thai kỳ.

Lê Vân đang ngồi ăn hột vịt lộn với sữa bắp thì… “bụp!” – nước ối vỡ tung. Cô tái mặt:

“CHỒNG ƠI!! EM… EM XỊT RA RỒI!!!”

Lục Minh Thần đang họp Zoom với cổ đông, nghe tiếng hét vỡ màn hình bên tai, lập tức đứng bật dậy:

“Xin lỗi mọi người, vợ tôi vừa… xì hơi nước ối!”

Trên xe cấp cứu.

Lê Vân nằm ôm bụng, mặt nhăn nhó:

“Sao đau như bị xe tải cán ngược vậy chồng ơi…”

Lục Minh Thần nắm tay cô, mặt trắng bệch hơn cả người đau:

“Vợ... đừng rặn sớm. Đợi bác sĩ tới, đừng để anh… đỡ đẻ trong xe nha!”

“Anh mà đỡ là em sinh ra cục tức đó!”

Phòng sinh.

Bác sĩ hô: “Rặn đi! Mạnh lên!”

Lê Vân cắn răng:

“Rặn mà chồng cứ đứng đó làm gì? Hét gì đó đi cho em có động lực đi!!!”

Lục Minh Thần run run… rồi gào lên trước mặt cả y tá, bác sĩ:

“Lê Vân! Anh yêu em! Anh yêu từ lúc em trét kem trộn lên mặt, em làm đổ nước vào laptop anh, em livestream tiết lộ chuyện… tối tăm của anh! Anh yêu tất cả!”

Cả phòng sinh... bật cười.

Lê Vân: cười xong... rặn mạnh phát cuối.

10 phút sau.

Một tiếng khóc nhỏ vang lên. Một bé gái đỏ hỏn nằm trong chăn hồng, mắt lim dim như cô mèo con.

Lê Vân bật khóc. Lục Minh Thần cầm tay cô, hôn lên trán vợ:

“Cảm ơn vì đã sinh ra thiên thần nhỏ... và làm vợ anh.”

“Anh phải cảm ơn vì em chưa đánh anh hôm cầu hôn bằng… ngón tay dính tương ớt đó.”

3 tháng sau.

Căn biệt thự giờ có thêm tiếng khóc, tiếng cười, tiếng hát ru nghêu ngao của bà nội và cả tiếng “oa oa” bé con mỗi lần đòi ti.

Tổng tài ngày nào nay đã thành “Tổng bỉm” – người hùng của mỗi lần con tè giữa đêm. Lê Vân gọi anh là “Thần bỉm”, còn dân mạng thì gọi là “ông bố quốc dân”.

Một buổi tối.

Cô ngồi trên ban công, ôm con trong tay, mắt lim dim ngắm ánh đèn thành phố.

Lục Minh Thần bước đến, tay cầm ly sữa:

“Vợ ơi, hôm nay... anh muốn hỏi một câu.”

“Gì dạ? Định hỏi vợ đêm nay có cho ‘thưởng’ không hả?”

“Không. Anh muốn hỏi... nếu được quay lại ngày đầu tiên gặp nhau, em có chọn anh nữa không?”

Lê Vân cười nhẹ, dụi đầu vào n.g.ự.c anh:

“Không.”

“...Hả?”

“Vì nếu được chọn lại, em sẽ chạy tới trước, cưới anh sớm hơn một chút.”

Ba tháng sau sinh.

Cô vợ bỉm Lê Vân chính thức bước qua thời kỳ "cấm vận y tế" sau sinh. Bác sĩ nói một câu xanh rờn:

“Từ giờ sinh hoạt vợ chồng bình thường là được nha!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-vo-nghich-ngom/chuong-26-ket-khi-em-gao-sinh-con-cung-la-luc-anh-gao-len-anh-yeu-em.html.]

Lục Minh Thần nghe xong… cười trong lòng rực rỡ như pháo hoa. Còn Lê Vân thì nhăn mặt:

“Em còn bận cho con bú, thay tã, ngủ không đủ… mà anh thì nghĩ tới chuyện kia hả?”

“Anh nhịn đủ rồi.”

“Ủa, có ai bắt nhịn đâu?”

“Có. Em và cái nôi.”

Đêm hôm đó.

Con ngủ say. Căn phòng yên tĩnh. Tổng tài mặc áo choàng lụa, bước vào phòng, tắt đèn nhỏ, bật đèn ngủ cam vàng nhẹ dịu.

Lê Vân nằm nghiêng, ôm gối, tóc xõa dài, chiếc áo ngủ satin mỏng… vô tình trễ xuống một bên vai.

Anh nằm xuống bên cạnh, hít một hơi sâu.

“Vợ…”

“Gì?”

“Cho anh ‘một buổi diễn tập' nhẹ nhàng thôi nha?”

“Gọi vậy nghe... ghê thật á.”

“Không ghê bằng ba tháng qua anh toàn phải ôm gối ôm giả tưởng.”

Tay anh luồn vào lưng cô, nhẹ nhàng kéo cô sát lại. Hơi thở anh phả lên gáy.

“Nhẹ thôi nha. Lâu quá… em sẽ đau.”

“Ai nói em yếu vậy? Em khỏe rồi. Được bác sĩ thông qua rồi đó.”

“Vậy… bật đèn nhé?”

“Không! Bật tâm thôi, đèn giữ dịu!”

H+ bắt đầu.

Từng nụ hôn của anh rơi xuống cổ cô như nước rỉ qua khe đá, chậm, ấm, và ướt át.

Cô run lên khi anh luồn tay qua lớp áo ngủ, chạm nhẹ lên vòng một vừa mới... "đầy đặn sau sinh".

“Ưm… anh nhẹ chút…” – cô thở gấp.

“Ừm... Nhưng vợ căng tràn thế này… anh làm sao nhẹ mãi được…”

Anh đẩy nhẹ cơ thể cô ngửa ra, tay đặt lên eo, đôi môi lướt xuống dưới như đói khát.

Cô cong người, thở dốc:

“Chồng à… nếu con thức thì sao…”

“Anh khoá cửa rồi. Hôm nay không ai giành vợ với anh.”

Nửa tiếng sau.

Trên giường chỉ còn tiếng thở đứt quãng xen lẫn tiếng cười khúc khích của cô vợ nhỏ:

“Đừng... đừng cắn chỗ đó…”

“Anh chỉ đang... đánh dấu lại vùng lãnh thổ sau 3 tháng xa cách.”

“Tổng tài gì mà... phát cuồng quá vậy hả?”

“Tổng tài nhưng vẫn là... người đàn ông của vợ.”

Sáng hôm sau.

Cô chống lưng bước ra khỏi phòng, vừa nhăn vừa cười.

“Anh biết không… đúng là sau sinh lần đầu, chuyện ấy… còn đẹp hơn cả tưởng tượng.”

Anh bưng ly sữa tới, đỡ cô ngồi lên ghế:

“Tối nay mình diễn tập lần hai nhé?”

“Ai cho phép?”

“Vợ đồng ý là anh có lý do... xin giấy phép luôn.”

[Hết truyện: Cô Vợ Nghịch Ngợm – Tác giả Mr.Bin]

Loading...