Chương 20: Phòng Con Mà Cũng Gây War – Mẹ Nghịch Đòi Màu Hồng, Ba Tổng Tài Muốn Màu Xám
(Truyện: Cô Vợ Nghịch Ngợm – Tác giả: Mr.Bin)
“Chồng! Em quyết rồi! Phòng con nhất định phải sơn màu HỒNG PASTEL nha!”
Lê Vân hí hửng đặt mẫu sơn lên bàn, ánh mắt sáng như đèn pin đi rừng. Tay cô cầm cọ, miệng không ngừng lảm nhảm:
“Màu hồng là màu của sự dịu dàng, nâng niu tâm hồn con gái từ trong bụng mẹ luôn đó!”
Lục Minh Thần cầm bản thiết kế, tay chống cằm suy tư:
“Nhưng nếu con là trai thì sao?”
“Thì sao? Trai cũng được quyền yêu màu hồng mà?”
“Nhưng con anh là con tổng tài. Anh không muốn phòng con nhìn như hộp bánh kem.”
Chiến tranh bùng nổ.
Cô in bảng moodboard toàn hình phòng bé màu hồng – nơ, hoa, thảm lông.
Anh in bản phối màu trầm, hiện đại – xám, be, trắng, kèm chữ "Focus – Discipline – Calm" trên tường.
Cô la lên:
“Anh tính biến phòng con thành văn phòng chiến lược hả?!”
Anh đáp tỉnh queo:
“Còn em định cho con ngủ trong tiệm trà sữa á?”
Cuối cùng, cả hai quyết định... thi vẽ tranh tường.
“Ai vẽ đẹp hơn – người đó chọn màu.”
Anh cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi trắng lên. Cô buộc tóc lên cao, đeo tạp dề hình mèo.
“Chồng, em vẽ mây hồng có tim.”
“Anh vẽ núi và mặt trời lên.”
“Ủa? Núi là sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-vo-nghich-ngom/chuong-20-phong-con-ma-cung-gay-war-me-nghich-doi-mau-hong-ba-tong-tai-muon-mau-xam.html.]
“Biểu tượng: cha là núi. Vợ là mây. Con là mặt trời nhỏ.”
Lê Vân cứng họng. Bỗng dưng... thua cái rụp.
Một lát sau.
Cô đứng nhìn bức tranh anh vừa vẽ xong – một bức tường đơn giản, nền trắng be, chính giữa là ba hình tròn nhỏ xếp cạnh nhau: một to, một vừa, một bé.
Phía dưới, anh ghi bằng nét bút nắn nót:
"Gia đình. Không cần cầu kỳ. Miễn có em – và con."
Lê Vân ngồi xuống, tựa vào vai chồng, rưng rưng:
“Tổng tài của em dạo này... biết nói mấy câu làm người ta muốn có thêm đứa nữa rồi nha.”
Anh cười nhẹ:
“Anh đang chờ em bật đèn xanh đấy.”
“Chờ đứa này ra đã nha!”
Đêm hôm đó.
Hai vợ chồng nằm trên sàn phòng mới, ánh đèn vàng nhẹ chiếu lên trần.
Cô đặt tay lên bụng mình, hỏi:
“Anh có bao giờ sợ... mình không làm cha tốt không?”
Anh im lặng một chút rồi đáp:
“Có. Nhưng rồi anh nhìn em – và biết... chỉ cần yêu con như cách anh yêu em, thì mọi thứ sẽ ổn.”
Sáng hôm sau.
Bức tường phòng em bé được hoàn thiện. Một nửa là xám nhẹ, nửa còn lại là... hồng pastel.
Ở giữa, là hình ba cái đầu tròn – ba thành viên nhà Lục. Và bên dưới, dòng chữ nắn nót:
“Nơi bắt đầu của mọi thương yêu.”