Ngọc Ly xe trở về nhà, vệ sĩ thấy bầu khí cút căng thẳng liền hắng giọng gì đó.
“Bà chủ, đừng nghĩ ngợi nhiều, dù ông chủ cũng quan tâm…”
“Cảm ơn !” Ngọc Ly cắt ngang lời của : “Tôi yếu đuối như thế !”
Vệ sĩ im lặng gật đầu đáp lời.
“Điều tra giúp xem bà vay nợ bao nhiêu, của kẻ nào. Còn nữa… thôi tạm .” Ngọc Ly thở dài: “Chú ý một chút động tĩnh của các bệnh viện công, bệnh viện tư bao gồm quy mô lớn nhỏ nếu bất kỳ dấu vết nào của Khánh Vi và Ái Lan lập tức báo cho .”
“Vâng, sẽ cho làm ngay.”
Chiếc xe vững vàng xuyên qua phố xá đông đúc tiến về biệt thự nhà họ Võ.
Lúc Duy Hoàng đang ở trong phòng ăn, còn cả ông bà Võ nữa
“Cha, !” Ngọc Ly ngạc nhiên chào. “Anh!”
Cô qua phòng khách tới gần phòng ăn thì dừng , sắc mặt hào hứng chăm chú lên bàn ăn.
“Về hả con, lên đồ xuống ăn nhé!” Bà Lam Anh mỉm thúc giục.
Ông Trung gật đầu liếc mắt sang Duy Hoàng, hiểu ý dậy theo cô lên phòng.
“Em viện ?” Anh khẽ hỏi.
“Vâng.” Cô thở dài đáp.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
“Có chuyện gì vui ?”
“Anh giúp em kiểm tra hiện trạng công ty nhà họ Trần như thế nào nhé, em chuyển tất cả quyền điều hành sang cho Ngọc Hà.”
Tuy đó công ty lớn nhưng ngành sản xuất bao bì vỏ hộp mỹ nghệ từ tới nay vẫn luôn ưu thế cạnh tranh cao, nếu như làm ăn, nguồn thu sẽ nhỏ. Cô thương hiệu danh tiếng của nhà họ Trần từ đời truyền , chỉ vì sự ngu của cặp vợ chồng nọ mà rơi tay ngoài.
“Được.” Anh cơ thể nuột nà của Ngọc Ly nhanh chóng che bởi lớp áo quần mặc nhà bằng lụa mà tiếc nuối, đành cầm bàn tay với những nốt trai mờ ở ngón trỏ của cô lên khẽ hôn xuống, thì thầm: “Từ giờ chuyện cứ để lo, nhé!”
“Vâng, em sẽ chính thức bước gai đoạn hưởng thụ phóng túng.” Ngọc Ly bật lôi kéo xuống nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-91.html.]
“Mau, đến ăn nào. Con đói lắm .” Bà Lam Anh vui vẻ hỏi: “Lần Hoàng dối việc con em bé, bao giờ hai đứa mới tính đến chuyện ?”
“Bọn con nghĩ tới chuyện đó mà .” Duy Hoàng gượng.
“Con đúng là đứa vô tâm, cha bây giờ già chỉ mong cháu bế, hai đứa mau tính kẻo lâu quá, cha sang tiểu sành mà cháu vẫn chịu xuất hiện là .” Ông Võ cau mày tỏ nghiêm túc .
Duy Hoàng vội vẫy tay: "Thôi cha ơi, hai còn trẻ lắm đừng tới chuyện đó, mà hãy mau tận hưởng cuộc sống thảnh thơi của thế giới hai ạ, thì , làm gì thì làm, một vài năm nữa cháu bận bịu, cả ngày thời gian để mà thở chứ.”
"Tốt, như tức là hai đứa kế hoạch hết ? Thế thì từ giờ cố gắng giữ gìn sức khỏe để sinh cho cha một đứa cháu khỏe mạnh nhé.” Ánh mắt ông Võ trở nên mơ màng: “Hai đứa xinh xắn như thế, cháu của chắc chắn sẽ là loại cực phẩm.
Nói xong ông vỗ dùi khanh khách.
Bà Võ cau mày bĩu môi : “Đừng để ý tới cha con, ông mắc chứng bệnh tự mãn mà. Hai đứa cứ duy trì tinh thần thật thoải mái là , đừng quá áp lực.”
Bà Võ như là vẫn còn thêm điều gì đó thì Ngọc Ly ngay bên cạnh trực tiếp lôi kéo cánh tay nhỏ giọng than thở.
"Con cũng hiểu sự mong mỏi của cha , chỉ là cỗ thể thực sự , lúc thích hợp cho việc sinh nở. Con cũng đành từ bỏ.”
“Con còn một thể nữa, ? Trở đó là .” Ông Võ chợt xen .
“Cái đó…” Ngọc Ly cứ nhớ tới nó cùng ở bên Tuấn Kiệt năm năm, ngày đêm chăm sóc, chỗ nào là qua?
Nghĩ thôi cảm thấy bài xích .
“Nếu chủ nhân trở đó sẽ giúp.” Cô giúp việc đột nhiên cũng lên tiếng.
“Không, nếu cô khả năng thì giúp cô ngốc tỉnh cũng . Cho tới làm bạn với Ngọc Hà. Tôi quen với cơ thể mới .” Ngọc Ly gượng đáp .
“Vâng.”
“Cha , hai đến đây hôm nay chỉ để hỏi về việc ?” Duy Hoàng lên tiếng cắt ngang chủ đề
Người mà yêu là linh hồn Tư Tế, nhưng nếu , cứ như cũng tệ. Anh cô : “Em thích làm gì thì làm, tuyệt đối tôn trọng."
Ngọc Ly ngạc nhiên, đôi mày thanh tú nhướng lên vui vẻ: "Cảm ơn !"
" , cha cũng ý kiến gì , chỉ hỏi một chút như thôi!" Ông bà Võ hùa tiếp lời.
Ngọc Ly ngẩng đầu nhẹ thở dài một , chuyện hai thể tráo đổi linh hồn coi như đưa quyết định cuối cùng.