Ánh mắt Ái Lan dõi theo bóng lưng hai chị em Ngọc Ly chứa đầy tia độc ác. Sắc mặt cô ta có chút u ám, nhìn chằm chằm vào khoảng không lát sau rút điện thoại ra soạn tin nhắn.
[Cha, Ngọc Ly đã trở về biệt thự.]
[Giám sát kỹ cô ta, tìm hiểu thời gian hành động cụ thể cho cha.]
“Tao xem mày còn hung hăng tới chừng nào!” Ái Lan nhếch miệng cười rồi lại cầm tờ tạp chí lên thản nhiên xem tiếp.
Cô giúp việc từ trong bếp nhìn ra, đáy mắt ngập tràn sự mỉa mai.
Ngọc Ly đi theo Ngọc Hà lên phòng, vừa vào cửa đã lập tức lên tiếng hỏi: “Chị, cô ta dạo này khấm khá đến thế cơ à? Em nói thu tiền nhà cô ta cũng đồng ý. Mà còn rủ chị tới showroom của Alex. Mỗi món đồ cô ấy bán ra ít nhất cũng hơn chục triệu, Ái Lan mới phát tài hay sao?”
“Em quan tâm tới cô ta có tiền hay không làm gì, nói xem mấy hôm vừa rồi em đi đâu, gặp chuyện gì?” Ngọc Hà cau mày hỏi. Cô ấy ngồi xuống sô pha cầm lên đĩa hạt dưa bắt đầu cắn tanh tách, dùng hành động để che đi sự lo lắng đang nổi lên trong nội tâm.
Đứa em song sinh này ngày càng vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát của cô ấy mất rồi. Có lẽ đã đủ lớn, không cần tới sự bao bọc nữa.
Ngọc Ly thấy Ngọc Hà đánh lảng sang chuyện khác liền bĩu môi buồn bực ngồi phịch xuống đối diện: “Chị là đang bảo vệ cô ta sao? Cảm tình tốt gớm nhỉ?”
“Mấy hôm rồi em ở chỗ chị La Ly diễn viên nổi tiếng ấy. Chồng chị La Ly là bạn của chồng em.” Ngọc Ly thở dài đáp, giấu đi tung tích về Duy Hoàng.
Ngọc Hà nghe giọng điệu oán trách của Ngọc Ly cũng không tỏ ra ngạc nhiên, cô ấy cau mày hỏi: “Ở đấy mà cũng bận nhỉ, chị gọi không thèm nghe máy.”
“À, em là đang tức giận chuyện chị để cho tình địch của em vào đây ở.” Ngọc Ly giả vờ bực tức đáp lại.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Mà đúng là cô không thích chuyện này, Ngọc Hà vẫn biết.
“Vậy sao?” Ngọc Hà nhún vai, sắc mặt tỏ ra bình thản duỗi tay lấy một tập tài liệu ném đến mặt bàn phía trước chỗ ngồi của Ngọc Ly: “Đây là một số thông tin chị điều tra được về Khánh Vi!”
“…” Ngọc Ly kinh ngạc cầm lên xem. Một lúc lâu sau cũng không nên tiếng, chỉ chăm chú soi kỹ từng chi tiết.
Hít một hơi thật sâu, Ngọc Ly mới khôi phục lại trạng thái bình tĩnh: “Em thay mặt tổ chức tình báo xuyên quốc gia đánh tiếng khen ngợi chị. Thông tin chị cung cấp bọn họ chắc chắn sẽ phải ngả mũ bái phục!”
“Ăn nói kiểu gì vậy.” Ngọc Hà trừng mắt quát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-75-dieu-tra-ve-khanh-vi.html.]
“Em đùa chút thôi, sao chị nghiêm túc quá vậy. Cả người từ sáng tới tối, lúc nào cũng giữ một phong thái như tượng băng vạn năm!” Ngọc Ly lẩm bẩm. “Ai không biết lại nghĩ rằng chị là mẹ của em đấy!”
“Những thông tin này là chị tổng hợp lại từ các nguồn khác nhau. Như ở đây, thì bản thân Khánh Vi cũng không phải là một người đơn giản. Thời điểm cô ta xuất hiện trong hồ sơ và được xác thực cũng chỉ bắt đầu từ khi học đại học cùng trường với chị. Trước đó mọi thông tin đều rất chung chung.” Ngọc Hà chậm rãi nói.
“Gia đình cô ta làm chính trị điều này không phải chuyện gì bí mật, nhưng điều kỳ lạ là ông Nguyễn lại là người rất kín tiếng và cẩn trọng. Dù cho đang nắm giữ vị trí chủ chốt trong hội đồng nhân dân và là thành viên của ban chấp hành trung ương nhưng chưa từng có một hoạt động chính trị mang tính chất tuyên truyền mở rộng nào.”
Ngọc Hà ngừng một chút rồi nói tiếp: “Đừng nhắc tới việc ông ta có mắc phải sai lầm nào hay không, bởi chẳng có mấy thông tin gì, sự nghiệp chính trị thì thăng tiến có thể nói vô cùng thuận lợi, giống như nước chảy theo dòng máy bơm cứ thế là được dẫnlên cao.”
“Chị còn nghe nói, đợt bầu cử khóa tới, ông ta sẽ ứng cử vào vị trí cao hơn...” Ngọc Hà bổ sung thêm. “Phải chăng ông ta là được sinh ra với số phận để làm một chính khách.”
“Nhưng em phải biết một điều, sau lưng mỗi một nhà chính trị, không thể không có một thế lực chống đỡ. Ông Nguyễn chắc chắn cũng không ngoại lệ.”
“Quay về chuyện của Khánh Vi. Cô ta… theo như chị suy đoán, chính là chủ động tiếp cận Duy Hoàng, và có mục đích chứ không phải ngưỡng mộ yêu đương đơn thuần đâu.”
“Với cương vị như cô ta, theo đuổi một người đàn ông cần gì phải chạy tới Song Thiên làm chức vụ thư ký quèn?”
“Bao nhiêu năm nay cô ta vẫn luôn thoắt ẩn thoắt hiện bên cạnh cậu ấy, có thể cũng do yêu thích?… Thôi cứ cho là chị đã suy diễn quá nhiều đi.”
“Giám sát Duy Hoàng?” Ngọc Ly cau mày hỏi.
“Không chỉ Khánh Vi, con bé Ái Lan kia cũng không đơn giản.” Ngọc Hà hất cằm nói nhỏ.
“Hả?” Ngọc Ly sửng sốt.
“Chị đã thử thăm dò rồi, thân thủ cô ta rất khá đấy, nhưng lại vẫn luôn giả bộ nhu nhược. Xem ra cấp bậc võ sư như chị khi đối phó với cô ta cũng chưa chắc thắng được.”
Lần này thì Ngọc Ly mới thực sự thấy bất ngờ. Nói như thế, chứng tỏ khả năng diễn kịch giỏi nhất không phải là cô mà là cô ta.
Ứ chịu đâu!
Sao tự nhiên lại phát hiện ra bốn xung quanh đều là diễn viên xuất sắc hết vậy?
“Chị! Lyan đã bị bắt rồi. Bây giờ chị có thể nói cho em biết mục đích chị tới đây là gì hay không?”