Lúc này tại biệt thự nhà họ Võ.
Đã hơn một tuần trôi qua Ngọc Ly chưa trở lại đây. Sau khi thống nhất với Duy Hoàng về thời gian đi tới lăng mộ cô muốn gặp qua Ngọc Hà một chút.
Thấy Ngọc Ly trở lại, cô giúp việc đang làm gì đó ngoài sân vội vàng chạy tới, hơi cau mày hỏi nhỏ: “Chủ nhân, người về đây làm gì?”
“Cô chuẩn bị đi, ngày kia sẽ tới lăng mộ.” Ngọc Ly mỉm cười đáp lại rồi đi thẳng vào trong nhà.
Cô giúp việc muốn cản cũng không kịp.
Bởi vì đang ngồi chễm trệ ở phòng khách giống như một nữ chủ nhân chính là Ái Lan.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Chẳng phải vì không ai đuổi được cô ta đi nên giờ cô ta vẫn còn ở đây, mà ngay cả cô giúp việc lẫn Ngọc Hà đều muốn giữ chân cô ta lưu lại chỗ này để quan sát.
“Uây, chị dâu à! Chị bỏ nhà đi chơi ở đâu mà kỹ thế!” Ái Lan đặt quyển tạp chí thời trang đang cầm ở trên tay xuống mặt bàn rồi ngân giọng châm chọc. Sắc mặt cô ta tỏ ra vô cùng sửng sốt.
Căn phòng khách ngoài cô ta ra cũng không có ai khác.
Ngọc Ly thở dài, khoanh hai tay trước n.g.ự.c đứng tựa người vào cạnh cửa chính, hất cằm đáp lại: “Không ngờ cô vẫn còn mặt dày ở lại chỗ này đấy!”
Sau đó ánh mắt như có như không liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới chậc lưỡi: “Chà chà lợi hại nha! Mới có mấy ngày mà khí sắc đã tốt như kia... Cô đúng là biết ăn ở!”
“Chị nói thế là có ý gì?” Ái Lan ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng cau mày giả ngu hỏi lại.
“Không có ý gì cả, chỉ là muốn nói, cô cứ ở lại đây chơi vui vẻ, đừng khách sáo. Số tiền thuê nhà và dịch vụ này tôi sẽ ghi nợ giúp. Nếu mà cô không có điều kiện trả ngay, thì chúng ta sẽ tính theo phần trăm lãi suất của ngân hàng. Luật nổi luật chìm gì cũng được hết.” Ngọc Ly mỉm cười thản nhiên nói.
Muốn cắm rễ lì ở đây thì cũng phải xem cô ta có bản lĩnh không?
“Được thôi!” Ái Lan hất cằm mỉm cười, “Chỉ cần chung một mái nhà với anh Hoàng, giá nào tôi cũng sẽ chịu.”
“Rất có chí khí!” Còn xem anh Hoàng của cô có muốn ở chung mái nhà với cô hay không?
Ngọc Ly nhướn mày: “Tiền thuê nhà và dịch vụ một tháng mười triệu. Sau mỗi tháng tăng gấp đôi.”
“Không sao!” Ái Lan thản nhiên đáp. “Tôi cũng có thể mua luôn vị trí vợ của anh ấy không?”
Ngọc Ly tức trợn mắt: “Được, để mạng lại.”
“Em về rồi à? Có chuyện gì thế?” Ngọc Hà đi từ trên tầng xuống nhìn bầu không khí đang căng thẳng khó hiểu hỏi.
“À, em đang bàn chuyện hợp tác với cô Võ thôi ấy mà! Cô ta sẽ trở thành khách thuê nhà ở đây!” Ngọc Ly nhún vai đáp lại.
Ngọc Hà bật cười, ngạc nhiên nói: “Cái gì?”
“Em đang hết tiền nên muốn kiếm một chút, đằng nào nhà chúng ta cũng chẳng thể nuôi báo cô một người ngoài được.” Ngọc Ly đi về phía Ngọc Hà thờ ơ giải thích.
Tròng mắt xinh đẹp của Ngọc Hà trợn tròn lên, không thể tin được!
Nuôi báo cô người ngoài, liệu có cô ấy ở trong không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-74-dung-khach-sao.html.]
Cô ấy vẫn biết Ngọc Ly mà trở lại thấy Ái Lan ở đây thì chắc chắn sẽ làm ra phản ứng nào đó. Nhưng cũng không ngờ tới loại tình huống này.
Ngọc Hà cười nói: “Em cũng không phải là đang nói khoác đấy chứ?”
[Nhất thời xúc động dẫn sói vào nhà chăm sóc rồi tới lúc đuổi đi không được ấy chứ?]
Ngọc Ly nhướn mày như đáp lại cô ấy: [Em nuôi sói để lột da lấy lông. Thịt thì rang riềng mẻ mắm tôm đấy!]
Ngọc Hà: [Khẩu vị mặn.]
Ngọc Ly: [Đừng quên ai là người dẫn sói!]
Ái Lan ngồi trên ghế sô pha thấy hai người trao đổi qua lại rồi còn đầu mày cuối mắt thì thầm liền cảm thấy rất khó chịu.
Coi cô ta là người vô hình hay sao?
Cô ta cất tiếng mềm mại gọi Ngọc Hà: “Chị Hà, em vừa xem được mấy mẫu mới của nhà thiết kế Alex, rất độc đáo, chiều nay chúng ta đi tới đó xem đi.”
Ngọc Hà im lặng nhìn sang. Từ trước tới nay phong cách của cô ấy luôn thiên về nam tính hoặc trung tính mạnh mẽ.
Từ đâu nhìn ra cô ấy thích mặc những bộ váy áo nữ tính mềm mại kia?
“Chị Hà!!!” Ái Lan lên tiếng năn nỉ: “Đi với em nhé, rồi tới khu vui chơi!”
Ái Lan mong chờ nhìn lại, lúc lâu không thấy Ngọc Hà làm ra phản ứng hồi đáp lại mình, cô ta cũng không tỏ ra nóng nảy.
Nếu xét về khả năng nhẫn nhịn để đạt được mục đích. Cô ta đứng thứ hai nhất định không kẻ nào dám nhận số một.
Các thành viên cấp cao của tổ chức L, chính là nhân chứng sống cho cô ta.
“Cũng được.” Ngọc Hà nghĩ ngợi hồi lâu mới mỉm cười gật đầu rồi kéo tay Ngọc Ly lên phòng.
Đi cùng Ái Lan cũng được, tranh thủ thời gian cho Ngọc Ly ở nhà sắp xếp một số việc.
Ngọc Hà thở dài liếc qua gương mặt đang hậm hực của Ngọc Ly bất đắc dĩ lắc đầu. Đứa em song sinh này của cô vẫn cần một người chị như thế này bao bọc. Đến bao giờ mới thực sự trưởng thành đây?