Cô vợ giả ngốc - Chương 62: Bệnh nghề nghiệp.

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:34
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chị, cô ốm thật đúng lúc.” Ngọc Ly Ngọc Hà thèm che giấu sự mỉa mai của bản .

Khóe miệng của Ngọc Hà nhếch lên thể hiện một tia khinh thường: "Chỉ là con nhãi ranh sức trói gà chặt, chị xem xem cô thể làm gì?"

Ngọc Ly coi như thấy, cô nhận bát phở mới từ tay cô giúp việc chậm rãi ăn.

Đối ngược với sự hào hứng đang hiện lên gương mặt Ngọc Hà, sắc mặt Ngọc Ly tràn đầy sự tức giận, ánh mắt cũng lóe lên tia sắc bén như con hổ dữ đang bảo vệ lãnh thổ thuộc về .

Người chị của cô đang chơi, nếu mà cô từ chối chơi cùng, chẳng nể mặt cô ?

"Được !" Ngọc Ly nuốt xuống miếng phở, nhẹ gật đầu.

Cô cũng , khả năng nhây bám của Võ Ái Lan sẽ đạt tới loại cảnh giới nào.

Ngọc Hà khẽ cau mày, “Nếu như Duy Hoàng vượt qua cửa ải em sẽ làm gì?”

Ngọc Ly liếc mắt qua, chỉ đáp : “Em tin tưởng chồng , chị yên tâm.”

Chỉ xem cô làm gián điệp thì thể làm cái loại trò chống gì mà thôi.

“Chắc chứ?” Ngọc Hà thâm ý .

“Đâu như chị, cả đêm thức trắng chăm sóc cho dưng, tới giờ một câu, hai câu đều bảo vệ ngoài.” Ngọc Ly đẩy bát phở vơi tận đáy cho cô giúp việc dọn , đó cô chống tay cằm nhếch miệng : “Chị chơi thì em chiều chị, chứ em hứng thú lắm với cái trò tự rước bực lòng thế .”

Trong vô thức, Ngọc Hà cảm cảm giác như Ngọc Ly mục đích thực sự của ả đàn bà nên mới thể làm loại phản ứng bình tĩnh như thế.

Nghĩ như , bỗng sự bất ngờ và hoài nghi từ nơi nào đó bỗng tràn lấp đầy đáy lòng cô

Em gái ngốc những khỏi ngốc, còn lém lỉnh, nhanh nhẹn và mưu mô khó lường.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Hơn cả chị gái?

Đây thực sự là em gái Ngọc Ly của cô ?

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Ngọc Hà đủ màu sắc, trông cực kì thú vị: Hạnh phúc, vui vẻ, khiếp sợ cùng là hoang mang, ngơ ngác.

còn nghĩ tới khả năng đây là một kẻ giả mạo.

Không giả mạo thì thể quên ký ức, quên luôn cả thói quen vốn là đặc tính cố hữu của bản .

Không giả mạo đột nhiên trở nên quá thông minh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-62-benh-nghe-nghiep.html.]

Khí chất sắc sảo … một từng là kẻ ngốc thể tạo .

Trái tim Ngọc Hà bỗng nhói lên đau đớn, cả cứng đơ như tượng sáp, bàn tay đờ đẫn vịn vai ghế lên chẳng chẳng rằng máy móc bỏ về phòng.

Nếu những gì cô đang suy đoán là thật, em gái của cô giờ đang ở ?

Ngọc Ly khó hiểu theo bóng lưng gầy gò, “Chị thế?”

Ngọc Hà khựng , bàn tay nắm lấy thanh vịn cầu thang cũng bóp chặt, tới nỗi khớp nối hiện lên màu trắng bệch, cô cố gắng kìm sự run rẩy nhỏ giọng đáp: “Chị váng đầu, về phòng nghỉ ngơi một chút sẽ …”

“Vậy chị .” Ngọc Ly để ý xua tay.

Khóe miệng của Ngọc Hà mếu máo: "Em yêu Duy Hoàng ?"

“Tất nhiên , nên chị đang để một con xanh nhà nhòm ngó đàn ông của em gái chị đấy.” Ngọc Ly thở dài .

Đáy mắt Ngọc Hà thoáng qua một tia hoảng sợ, cô vội vàng bước lên lầu trở về phòng đóng sập cửa : [Cái loại như cô dám tìm tới tận đây, chỉ là tự tìm đường chết...]

[Em gái của chị đấy! Có thực là em gái ?]

Ngọc Ly nhún vai lẩm bẩm: "Cứ như ma đuổi, kiếp, chị , giờ hối hận cũng đổi gì!"

"Ái Lan ư? Cả cái nhà cô chính là điển hình cho kiểu mẫu gia đình dột từ nóc dột xuống, dung túng cho con cháu loạn luân, việc làm sai trái như thế mà cũng dám! Cả một nhà là lũ ngớ ngẩn!" Ngọc Ly mỉm , ánh mắt trào phúng chằm chằm cái ghế Ái Lan .

Cô giúp việc đang lau dọn trong bếp thấy , lập tức khiếp sợ xung quanh vội về phía Ngọc Ly, đó nhỏ giọng : "Mợ chủ, chuyện nghĩ trong đầu là , vẫn nên thành lời. Tôi thấy chủ cũng yêu mợ, đừng để ý tới loại đó rước bực… ảnh hưởng tới bản ."

Ngọc Ly bỗng dưng thấy chột , liếc mắt sang cô giúp việc, một cảm giác gì đó lóe lên trong đầu cô, chợt biến mất kịp nắm bắt.

Nói chung, những lời cô giúp việc , nó mang một cái gì đó giống với những gì cô vẫn thể hiện từ đến nay.

Cô chợt nhớ đến những bí mật xung quanh và Duy Hoàng, nếu như thể phát hiện Ngọc Ly giả ngốc sớm nhất, chả chính là một vẫn gần ngay bên cô nhưng cũng giống như vô hình ở cái nhà ?

Liệu mắc bệnh nghề nghiệp, cũng thấy chẳng còn an ?

“Cảm ơn cô.” Ngọc Ly che giấu xúc cảm của mỉm nhẹ nhàng .

Cô giúp việc gật đầu trở với công việc của .

Ngọc Ly rút điện thoại từ túi quần soạn một tin nhắn cho Duy Hoàng: [Anh ơi, cô giúp việc của nhà làm lâu ?]

[Anh đang chuyện với Tuấn Kiệt, lát gọi cho em nhé!] Duy Hoàng phản hồi .

[Vâng.] Ngọc Ly ôm theo điện thoại phía ngoài sân.

Loading...