Cô vợ giả ngốc - Chương 60: Ăn vạ

Cập nhật lúc: 2025-06-17 13:37:32
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Ngọc Ly lơ đễnh liếc bên đường, con phố nội thành giờ vãn xe cộ, kể mô tô thì mấy.

“Két!!!” Xe đang chạy đường đột nhiên phanh gấp.

Một bóng loạng choạng lao suýt thì vong mạng bánh xe, may mà Duy Hoàng kịp thời phanh .

Anh sang kiểm tra Ngọc Ly tức giận chuyển pha .

Ngọc Ly thì vội về phía Ngọc Hà ở phía , thấy cô vẫn an liền mở cửa xuống.

Tên ăn mày nào ăn vạ ở chỗ ? Có chọn đối tượng hả? Đâu cứ xe sang là lấy tiền, lớ ngớ mất xác chứ chả đùa.

Cô hùng hổ nện bước về phía mui xe cúi đầu xuống.

Cơ mà Ngọc Ly thấy khiến cô kinh ngạc mãi thôi.

Ngọc Ly liếc mắt về phía Duy Hoàng tấm kính vòng hai tay n.g.ự.c trào phúng đang ngửa thẳng tưng giả c.h.ế.t ở ngay đầu xe.

Duy Hoàng và Ngọc Hà thấy biểu cảm của Ngọc Ly cũng vội vàng bước xuống.

“Ngạc nhiên ?” Ngọc Ly nháy mắt với Duy Hoàng.

Anh cau mày gặn giọng quát: “Ngồi dậy.”

Võ Ái Lan run run mí mắt, ánh đèn pha, gương mặt của cô tái cắt còn giọt m.á.u nhưng vẫn cố chấp bất động.

“Hai lên xe , chúng về nhà.” Anh sang với Ngọc Hà và Ngọc Ly.

Nghe Duy Hoàng , cô ả đang im giả vờ c.h.ế.t mặt đường, bỗng nhiên lồm cồm bò dậy chu chéo: “Anh họ, thấy c.h.ế.t mà cứu ?”

“Ôi, chị ơi em sợ quá, ma kìa!” Ngọc Ly giả bộ sợ hãi ôm lấy cánh tay Ngọc Hà.

“Chị bảo ai là ma hả, chị dám rủa c.h.ế.t ?” Võ Ái Lan nhảy cẫng lên ăn vạ chẳng khác gì điên. “Anh Hoàng, chị dâu dám mắng em...”

Ba còn trợn mắt , Ngọc Ly giơ tay chỉ đầu hất cằm về phía cô ả đang ầm ĩ.

Duy Hoàng lắc đầu nhỏ: “Chưa hề đụng tới.”

Thì là diễn trò, ngày hôm nay là đại hội điện ảnh ? Ai cũng thích lên sàn diễn.

Ngọc Ly thở dài : “Thì chẳng cô bảo thấy c.h.ế.t mà cứu là gì, thế c.h.ế.t ?”

“Chị chị... Hoàng, may quá em gặp , cứu em với.” Vừa Ái Lan đảo mắt xung quanh giống như đang sợ hãi trốn tránh ai đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-vo-gia-ngoc/chuong-60-an-va.html.]

“Chuyện gì?” Duy Hoàng cộc lốc hỏi.

“Cha bắt em lấy một lão già bụng bia hói đầu, em chịu nên trốn nhà bỏ , ngoài một đám lưu manh đuổi bắt.” Ái Lan nức nở, kể qua vô cùng đáng thương.

“Chậc chậc, chọn đại một gã nhất trong đám lưu manh để dẫn về cho chú Vượng xem, như thế thông minh bao nhiêu ?” Ngọc Ly bật .

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

“Chị ý gì?” Ái Lan trợn mắt hỏi.

“Chẳng ý gì cả, chỉ gợi ý cho cô một giải pháp mà thôi.” Cái màn diễn vụng về cũng đòi đem , so với đám ăn mày chuyên lấy việc lao ô tô ăn vạ cô còn non và xanh lắm.

Đánh đến thế mà vẫn chịu từ bỏ ý đồ xen chân gia đình nhỏ của khác.

“Chú Vượng nếu tìm nào, hẳn đó tư cách đường hoàng, gia thế phù hợp. Cô trốn như thế chính tự hủy tương lai của . Về nhà .” Duy Hoàng xong định xoay trở xe thì Ái Lan bất chấp nhào tới ôm chặt lấy từ phía .

[Mẹ… kiếp!]

Cả Ngọc Ly đều cảm thấy , tế bào cơ thể cô đều kêu gào buộc cô lập tức hành động, túm tóc con ranh kéo xuống tẩn cho một trận.

Ngọc Hà giữ c.h.ặ.t t.a.y cô .

Ánh mắt cô lạnh lùng xem Duy Hoàng sẽ xử lý .

Duy Hoàng lúc đang điên tiết, tức giận tới mức kêu cha gọi , con ranh lấy tự tin mà dám làm hành động như thế. Anh gằn giọng quát: “Bỏ .”

Đồng thời bàn tay đàn ông tàn nhẫn bóp mạnh khớp cổ tay khiến ả vì đau đớn mà bỏ .

Gương mặt Ái Lan càng thêm tái nhợt, cô đau sợ vã mồ hôi, nước mắt lã chã rơi, giọng cầu xin: “Anh họ, dù em với cũng là họ hàng, giúp em thì thôi. Giờ cũng khuya , cho em về nhà tạm một đêm, sáng mai em sẽ , ?”

“Nhà trại tị nạn.” Duy Hoàng lạnh giọng nắm tay Ngọc Ly ấn vị trí ghế phụ đóng cửa , đó bực bội cởi áo vest vứt xuống ven đường lưu loát bước sang phía bên mở cửa khởi động xe.

Ngày hôm nay đang bực bội.

Ngọc Hà nhướng mày, khóe môi cong lên Ái Lan đang sững sờ đó. “Cô là em họ của Duy Hoàng?”

“Em chị, chị là chị gái của cô ?” Ái Lan chợt cảm thấy mặt vẻ dễ chuyện hơn nhiều, liền bấu víu.

Nếu thể thì lôi kéo một chút, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn đấy thôi.

“Ừ.” Ngọc Hà vui vẻ gật đầu, liếc gương mặt khó chịu của Duy Hoàng, “Bấm còi cái gì. Đã là em họ thì cũng nên quá tàn nhẫn tới .”

Sau đó cô qua Ngọc Ly đầy thâm ý với Ái Lan: “Ngủ một đêm thôi đúng ? Lên xe .”

“Em cảm ơn chị.” Ái Lan cần tới sự cho phép của thêm một ai khác. Cô mở cửa chễm trệ . Gương mặt nhem nhuốc thoáng qua ý nhưng cố tỏ đáng thương.

Ngọc Ly chống tay thái dương lắc đầu: [Chị bỏ rơi ở nhà buồn chán quá để chơi ?]

Loading...