Có tin ta ăn thịt ngươi không? - Chương 4.1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-23 08:24:13
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi tỉnh nữa thì Mã Đại Viễn phát hiện trong bệnh viện.

Ông ngạc nhiên lên trần nhà, nhớ tới tờ giấy chẩn đoán ung thư dày giai đoạn cuối mà nhận ba tháng thì nước mắt bỗng lăn dài từ đôi mắt đục ngầu.

“Bác sĩ, còn bao nhiêu thời gian nữa?”

Lúc bác sĩ rằng ông chỉ còn đến một năm, nếu như ông tiếp tục nghỉ ngơi điều độ thì bệnh tình sẽ chuyển biến nhanh hơn.

làm ông thể nghỉ ngơi ? Na Na sắp lên đại học, ông nhất định kiếm đủ học phí đại học cho con bé. Nếu đến lúc con bé bố chẳng thì lấy gì mà học tiếp.

Mã Đại Viễn tuy sợ hãi trong lòng nhưng vẫn nỡ, y tá đang bàn giao gì đó với bác sĩ ở bên cạnh mà nước mắt của ông cứ chảy ròng ròng ngừng.

Bác sĩ: “…”

Bác sĩ khó hiểu vì hành động của ông : “Cái gì mà còn bao nhiêu thời gian? Ông chỉ viêm dày mãn tính bình thường cộng thêm việc mệt nhọc quá mức thôi, mà ầm ĩ như ung thư dày đến nơi thế?”

Mã Đại Viễn sững sờ: “Cái gì? Bác sĩ, mới gì cơ?”

Bác sĩ: “Tôi ông chỉ viêm dày mãn tính bình thường thôi.”

đây tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ ở đó… bác sĩ ở đó ung thư dày giai đoạn cuối, còn sống bao lâu nữa mà!” Mã Đại Viễn ngạc nhiên dám tin, nhảy dựng lên.

Bác sĩ ông làm cho giật , lập tức cau mày : “Sao thể như thế ?”

“Thật ư?”

Mã Đại Viễn vội vàng kế tuốt tuột tình trạng cơ thể của gần đây cho bác sĩ . Bác sĩ thấy triệu chứng quả thật giống bệnh ung thư dày thì khỏi lo lắng, kiểm tra cho ông một nữa.

kết quả vẫn đổi gì, bác sĩ liên tục khẳng định Mã Đại Viễn chỉ bệnh viêm dày bình thường chứ ung thư dày sắp c.h.ế.t.

“…”

Mã Đại Viễn choáng váng đó, tin vui từ trời rớt xuống làm cho bối rối vô cùng. Cho đến tận khi khỏi bệnh viện và nhận chiếc xe với cánh cửa móp méo một mảng lớn của từ tay viên cảnh sát sân bay bụng thì ông mới đột ngột nhớ câu của Yên La: “Ông cho tiền, sẽ cứu ông một mạng.”

Chẳng lẽ hôm qua ông gặp ma quỷ hại mà là tiên nữ xuống cứu ?

Trời ơi là trời, Mã Đại Viễn vỗ đùi, trong lòng kích động xen lẫn hối hận. Nếu như thì ông đưa năm trăm tệ, , sẽ đưa hết tiền trong thẻ ngân hàng cho tiên nữ !

Đây là ơn cứu mạng một con đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-tin-ta-an-thit-nguoi-khong/chuong-4-1.html.]

Yên La hề Mã Đại Viễn xem như những thần tiên mà cô ghét nhất, lúc yên vị máy bay .

nhiều chuyến bay từ nơi đến thủ đô, Yên La ngheo theo Trần Tuyết Như chọn một chuyến gần nhất, đó tiếp tục theo lời chỉ đạo của cô tới phòng cảnh sát ở sân bay làm thẻ căn cước tạm thời. Rốt cuộc cô cũng thuận lợi thông qua kiểm tra an ninh, lên máy bay.

Đây là đầu tiên Yên La máy bay, cô tò mò về thứ đồ cánh cũng chẳng vật sống mà thể chở một đám bay lên trời nên ngừng nhòm ngó khắp nơi đường . Lúc thấy tiếp viên hàng ở cửa cabin đón khách, cô khó khi chăm chú đối phương với Trần Tuyết Như vẻ tán thưởng: “Loài các cô cũng tệ lắm nhỉ.”

Rõ ràng con là một giống loài nhỏ bé như con kiến nhưng thể sáng tạo những đồ vật to lớn hơn nhiều và sử dụng chúng thành thạo. Khó trách bọn họ thể trở thành chúa tể của thế gian trong tình huống linh khí của đất trời đang dần biến mất.

Trần Tuyết Như khen ngợi mà dám nhận, đột nhiên cảm thấy chị đại cũng khá đáng yêu. Nghĩ tới câu “ông cho tiền, sẽ cứu ông một mạng” của Yên La khi xuống xe với Mã Đại Viễn, Trần Tuyết Như rốt cuộc nén nổi tò mò mà mở miệng dò hỏi: “Cảm ơn chị khen ngợi. mà chị ơi, em thể hỏi chị một chuyện ?”

Bấy giờ tâm tình của Yên La tệ, cô tùy tiện : “Hỏi chuyện gì?”

Trần Tuyết Như thấy cô chịu chuyện với mất kiên nhẫn thì trong lòng cảm thấy ngạc nhiên. Cô vội vàng : “Cái chú tài xế lúc nãy ạ, chị thể cứu chú một mạng là như thế nào ? Còn nữa, lúc chị xuống xe cho chú ăn cái gì thế chị?”

“Trong dày của ông một vật đang sinh trưởng, ông sắp c.h.ế.t.” Yên La hờ hững trả lời: “Thứ cho ông ăn chính là sức mạnh của , thể c.ắ.n nuốt sạch vật .”

Trong dày một vật đang sinh trưởng khiến sắp c.h.ế.t? Chẳng lẽ là ung thư dày? Trần Tuyết Như cả kinh: “Vậy hiện giờ chú …”

“Có lẽ .”

Không ngờ Yên La “cứu mạng” chính là thật sự “cứu mạng”, Trần Tuyết Như ngẩn , đột nhiên còn sợ cô như nữa.

Mặc dù Yên La làm việc một cách ngang ngược, tính tình nóng nảy hề dễ trêu chọc nhưng dường như chị cả hề hung ác như trong tưởng tượng của Trần Tuyết Như, thậm chí cô còn xác định ân oán rõ ràng, tay cũng hào phóng…

Nghĩ , trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Trần Tuyết Như cuối cùng cũng thể trở nên nhẹ nhõm: “Chú tài xế chắc chắn thể ngờ chỉ giúp đưa tới sân bay và mua tấm vé máy bay mà thể đổi mạng sống. Chị , chị đúng là .”

Yên La sống hơn mười nghìn năm đầu tiên câu khích lệ kiểu : “…?”

Con nhóc loài mù mắt hả? Cô là ai gặp cũng sợ mất mật, ngay cả đám thần tiên trời cũng kiêng dè, thế mà con nhóc còn bảo cô là ?

Yên La cảm thấy cứ quái quái, xùy một tiếng: “Tôi chỉ thích nợ nhân quả khác thôi chứ thích cứu . Còn nữa, cái gì, .”

Trần Tuyết Như lời của cô làm cho bất ngờ kịp chuẩn , bộ dạng của chị đại giống như đang bảo rằng: “Cô hươu vượn gì thế? Bà đây hung dữ đáng sợ đấy nhé”. Cô ngẩn , lá gan cũng trở nên lớn hơn: “Thế chị là cái gì ? Yêu quái hả?”

Máy bay cũng chỉ ngần thứ, khi cảm giác mới mẻ trôi qua Yên La bắt đầu cảm thấy chán. Cô lười biếng tựa lưng ghế, nhắm mắt trả lời: “Cứ coi là .”

Yên La là một ngọn núi sinh cùng với trời đất , mọc lên ở nơi huyền thoại tập trung tất cả tối tăm của thế gian – Quy Khư chi cảnh.

Loading...