Mã Đại Viễn thầm than khổ trong lòng nhưng chỉ thể làm theo. bình thường ông chỉ dùng vài thao tác cơ bản như thanh toán wechat, taobao chứ mua vé máy bay online như thế nào. Trần Tuyết Nhược bèn để Yên La cầm điện thoại của ông dạy cô từng bước thao tác.
Yên La vô cùng ngạc nhiên.
Trong cái hộp nhỏ vuông vắn thế mà thể chứa bao nhiêu là thứ!
Cô ngắm nghía món đồ chơi nhỏ thú vị trả cho Mã Đại Viễn nữa. Trần Tuyết Như thấy thế thì toát mồ hôi hột, vội vàng sẽ mua cho cô một chiếc to hơn xịn hơn thì bấy giờ Yên La mới buông tay.
Yên La b.ắ.n viên đá nhỏ màu đen trong tay miệng Mã Đại Viễn, bỏ năm trăm tệ xoay .
Mã Đại Viễn đang bận rộn kịp đề phòng, vô thức nuốt luôn viên đá bụng. Ông chợt biến sắc, vội vàng vươn tay móc họng nhưng quằn quại mãi mà cũng nôn , ngược dày còn đau đớn như lửa đốt.
Sắc mặt Mã Đại Viễn trắng bệch, ông thở hồng hộc dựa tay lái, lâu đó mới nở nụ khổ đành từ bỏ chống cự.
Thôi bỏ , cơ thể của ông vốn cũng chống đỡ lâu nữa.
lúc tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Mã Đại Viễn hồn màn hình, là con gái Mã Na Na của ông gọi tới. Ông vội vàng hít thở thật sâu, nhịn xuống cơn đau nhức nhối ở dày mới máy, hớn hở : “Con nhóc dậy sớm thế, bố bảo con cứ ngủ thêm một lúc nữa ? Giờ còn tới sáu giờ sáng. Chẳng các thầy cô đều kiến thức cần học của học sinh lớp mười hai nặng nề, áp lực cũng lớn ? Con nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đảm bảo sức khỏe tinh thần mới …”
Quãng đường tới sân bay khá xa, lúc trời hửng sáng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-tin-ta-an-thit-nguoi-khong/chuong-3-3.html.]
“Ôi bố , con buồn ngủ, bố quên ? Mỗi ngày con đều tranh thủ ngủ trưa trong phòng học mà.”
Mẹ của Mã Na Na mất sớm, mấy năm nay chỉ còn hai bố con sống nương tựa lẫn . Mã Na Na bố ban ngày tới nhà máy làm việc, đêm vất vả làm thêm kiếm thu nhập nên sáng sớm cô bé sẽ rời giường chuẩn đồ ăn sáng cẩn thận, bình thường cô bé cũng phụ giúp làm việc nhà để giảm bớt gánh nặng cho bố.
Hôm nay cũng giống như , cô bé : “Không hai ngày dày bố thoải mái ? Sáng nay con nấu cháo gà nấm hương đấy, bố mau tranh thủ về nhà ăn đó ngủ thêm một chút. Nếu mỗi ngày bố chỉ thể ngủ đứt quãng năm sáu tiếng thì cơ thể sẽ chịu nổi .”
Cảm giác thiêu đốt khó chịu trong dày càng ngày càng mạnh, Mã Đại Viễn đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, suýt nữa thì cầm nổi điện thoại. Ông nắm chặt hai bàn tay đến mức đốt ngón tay trắng bệch, vội vàng dùng tiếng lớn để che giọng bắt đầu run rẩy: “Ha ha ha, thế thì bố về ngay đây. Lát nữa con học cẩn thận nhé.”
“Con . Bố cũng lái xe cẩn thận đấy nhé, nếu buồn ngủ thì cứ đài hoặc là tạt ven đường mà nghỉ ngơi một lát. Bố tuyệt đối đừng cố chịu đựng, lái xe khi mệt mỏi nguy hiểm.”
“Được , bố con gái tất!” Mã Đại Viễn xong bèn cúp điện thoại một cách nhanh nhất, rốt cuộc chịu nổi nôn một ngụm khói đen tanh hôi đó vì đau quá mà ngất .
“Chào , đường dành cho khách ở sân bay thể dừng xe trong thời gian dài, … Anh ơi? Anh gì ơi, chứ?”
Trước khi mất ý thức, Mã Đại Viễn còn giọng của cảnh sát giao thông sân bay. Ông lời xin nhưng kịp mở miệng thì mắt tối sầm .
Lời tác giả:
Mã Đại Viễn: Cứu một mạng? Ngài mau mới là cứu mạng đấy! QAQ
Yên La: Tên loài thật điều, cướp điện thoại của ông mới !