“Còn thất thần làm gì nữa? Còn nhanh đây đỡ tao bệnh viện! Cái ngón tay của tao, ai da ngón tay của tao đau quá! Còn , , gọi điện thoại cho Vương đại sư, báo cảnh sát tác dụng, chẳng còn đại sư ! Mau gọi cho ông , dù thế nào thì tao cũng g.i.ế.c c.h.ế.t mấy tên Tang Môn tinh mới !”
Lưu Tú Tú dám , vội vàng làm theo. Sau khi Từ Nguyệt Bình dậy mới phát hiện thế mà sợ tới mức đái quần, sắc mặt bà trắng đỏ xen lẫn, mắng to lên.
Lưu Tú Tú giọng sắc nhọn chói tai của bà , khuôn mặt nhỏ vốn nên năng động vui tươi là một mảnh c.h.ế.t lặng.
Không ai thấy, đúng lúc , một con quái vật đen nhánh, rõ hình dạng đột nhiên xuất hiện bên bà , nhẹ nhàng cọ mặt của bà một chút.
Sau đó, con quái vật biến ảo thành một con thật lớn, bắt Từ Nguyệt Bình . Chỉ là mỗi khi sắp đụng tới Từ Nguyệt Bình, khối ngọc bình an cổ bà đều sẽ tản mát ánh sáng vàng chói mắt.
Con quái vật liên tục ánh sáng vàng ép lui, tiếp tục nhào lên, ánh sáng vàng dần dần cũng chịu nổi, tia sáng càng ngày càng yếu, càng ngày càng yếu...
Cuối cùng chỉ còn chút ánh sáng mỏng manh giãy dụa.
…
Yên La và Thẩm Thanh Từ chuyện của nhà họ Từ, mà bọn họ cũng quan tâm. Lúc bọn họ đang xe taxi đến Gà Hầm Hồ Ký— Thẩm Thanh Từ vốn định tìm một khách sạn , ở tạm một đêm, ngày mai tìm phòng ở một nữa, nghĩ tới Yên La lên xe trực tiếp báo địa chỉ của Gà Hầm Hồ Ký.
Thẩm Thanh Từ chút ngoài ý , hỏi cô đó là nơi nào.
Yên La lười biếng : “Tiệm cơm do một con Cửu Vĩ Hồ mở, bây giờ chỗ ở ? Chúng thể đến ở nơi đó của .”
Hồ Lê là một con hồ ly thích trộn nhân gian, mỗi Yên La cần chỗ nghỉ đều sẽ đến ở nhà của , đương nhiên cũng sẽ khách khí.
Cửu Vĩ Hồ gì đó, Thẩm Thanh Từ ngạc nhiên chớp mắt, một lát mới uyển chuyển từ chối: “Chuyện chắc là quấy rầy đến , còn định...”
“Sẽ quấy rầy, vốn dĩ cũng dẫn gặp .” Yên La càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến , đợi xong bá đạo mà ngắt lời: “Cứ quyết định như !”
Thẩm Thanh Từ: “...”
Thẩm Thanh Từ dở dở , chần chừ một lát, rốt cuộc vẫn đồng ý — đối với cái mà cô gọi là kiếp và quan hệ giữa hai họ, bây giờ càng ngày càng tò mò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-tin-ta-an-thit-nguoi-khong/chuong-14-3.html.]
Một giờ , xe taxi dừng cửa của Gà Hầm Hồ Ký.
Yên La dẫn theo Thẩm Thanh Từ xuống xe, đẩy cửa bước .
Lúc là hơn 7 giờ tối , trong tiệm cơm cũng bận rộn như thời điểm đó, chỉ là vẫn vài hoặc đang ăn cơm hoặc đang chuyện phiếm.
“Lão đại, cô trở !” Hồ Lê đúng lúc từ bếp , thấy Yên La thì tủm tỉm tiếp đón, nhưng đó lập tức ngẩn cả : “Đây là đế — đúng, tên vương bát đản ! Vậy mà cô tìm ?!”
Thẩm Thanh Từ: “...”
Anh cái gì cơ?
“Nói chuyện kiểu gì ! Đây chính là đồ của đấy!” Vẻ mặt Yên La nghiêm túc mà đưa mắt hiệu với Hồ Lê: “Kể cả bắt nạt , cũng phép đối xử lễ phép với như , nếu sẽ tha cho .”
Hồ Lê: “...”
Hồ Lê lập tức cảm thấy bản cách nào hiểu thế giới . Sau khi lão đại nhà hao hết tâm tư mới tìm đối thủ một mất một còn ngàn năm, mà thiên đao vạn quả, lột da rút gân đó, ngược còn nhận đó làm đồ ???
Đây là cái kiểu phát triển quỷ dị gì chứ!
Chỉ là khó hiểu thì khó hiểu, Hồ Lê vẫn nhanh lấy tinh thần, giả ý thầm một câu: “Dựa chứ…”
“Hả?” Yên La nghiêng đôi mắt sang.
Hồ Lê “ tình nguyện” cúi đầu: “Không, lão đại cái gì chính là cái đó.”
Thẩm Thanh Từ: “...”
Tôi cứ lẳng lặng mà các diễn thôi.
Tác giả lời : Yên La: Tôi cảm thấy diễn siêu !
Thẩm Thanh Từ: . . Ánh mắt thấu tất cả.jpg