Cô Thanh Mai Yếu Lòng Vừa Đỏ Mắt, thái Tử Gia Ngông Cuồng Nhẹ Nhàng Dỗ Dành - Chương 8: Bé ngoan... của tôi

Cập nhật lúc: 2025-09-10 11:21:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

<DỖ DÀNH THANH MAI>

Trans: Cweet team

Beta: Cweet team

CHƯƠNG 8

“Bé ngoan… của ” 

Sắp đến kỳ nghỉ đông, lớp Hoa Anh Đào chào đón một học sinh mới.

Cô giáo Trương bục giảng, giọng vui vẻ tuyên bố: “Các bạn nhỏ mến, học kỳ chúng thêm một bạn mới, tên là Bùi Vũ. Cả lớp cùng vỗ tay chào mừng bạn nhé!”

Thế nhưng, bạn mới đáng lẽ cô Trương đích dẫn lớp đang bên cạnh Thẩm Lịch Sơ.

Bùi Vũ cầm một miếng bánh nướng giòn tay, đút cho Thẩm Lịch Sơ ăn. chỉ mới nửa miếng, Thẩm Lịch Sơ lắc đầu, chịu há miệng nữa.

“Không ăn nữa ?” – Bùi Vũ nhẹ nhàng hỏi.

Thẩm Lịch Sơ bày dáng vẻ uể oải, ỉu xìu: “Không ăn.”

“Vậy uống chút nước nhé?” – Bùi Vũ chau mày, lo lắng hỏi.

Mấy ngày , buổi tối Thẩm Lịch Sơ ăn thêm vài miếng bánh ngọt, khiến bụng đầy nên mấy hôm nay còn cảm giác thèm ăn. Thậm chí sáng nay, cô cũng bỏ bữa sáng.

Bùi Vũ cẩn thận cầm bình nước đút cho Thẩm Lịch Sơ. Sau khi cô uống vài ngụm, đôi mày nhíu chặt của mới thả lỏng đôi chút.

Khi đặt bình xuống, Bùi Vũ ngẩng đầu lên mới nhận xung quanh đều đang . Đặc biệt là ánh mắt của bên Thẩm Lịch Sơ, sự đố kỵ hiện rõ mồn một.

Người chính là Tạ Trường Yến mà Thẩm Lịch Sơ nhắc đến ? Hừ, cũng chỉ mà thôi.

Bùi Vũ vô tình chạm ánh mắt của Tạ Trường Yến – hai như thể thấy thứ gì bẩn thỉu, vội vàng rời mắt .

Cô giáo Trương cất giọng: “Bạn học mới, dậy giới thiệu về bản một chút nào?”

Bùi Vũ vốn . trong khoảnh khắc cúi xuống đôi mắt sáng long lanh của Thẩm Lịch Sơ, lập tức đổi ý.

Cậu dậy, thần thái ngông cuồng, giọng lạnh nhạt: “Mình tên Bùi Vũ.”

Hết ?

Cô giáo Trương bối rối, nhưng nhanh chóng xoay chuyển tình thế. Trong lòng cô cũng khỏi thầm cảm khái: nếu tất cả các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo đều như những thiên thần nhỏ giống Thẩm Lịch Sơ thì bao.

Quan trọng hơn, phận của học sinh mới tầm thường.

Tình hình cụ thể , cô giáo Trương nắm rõ, nhưng đây cũng chuyện mà giáo viên cần quá bận tâm.

Ngày hôm qua, hiệu trưởng yêu cầu bộ nhân viên đến trường sớm, ăn mặc chỉnh tề, chỉ để tiếp đón học sinh mới cùng phụ . Thậm chí, từ ba ngày , trường tổng vệ sinh từ trong ngoài.

Bùi Vũ đến ‘chiếm đoạt’ Thẩm Lịch Sơ, cho các bạn khác gần. Hành vi độc đoán của , giống như một bạo quân nhỏ, khiến lớp Hoa Anh Đào oán than ngớt.

Đặc biệt, Lục Hoài Xuyên chỉ trong buổi sáng mách cô bốn , mỗi đều tố cáo Bùi Vũ. Nghe xong, cô giáo Trương cảm thấy đầu óc như vỡ tung.

Khi tìm thấy Bùi Vũ, cô thấy đang cửa nhà vệ sinh chờ Thẩm Lịch Sơ.

“Bạn Bùi Vũ, em cho các bạn khác chơi với Thẩm Lịch Sơ?” – cô giáo hỏi.

Bùi Vũ nhếch mí mắt, trả lời nhàn nhạt: “Của em.”

Câu trả lời ngắn gọn khiến cô giáo Trương giật , kịp phản ứng.

Lúc , Thẩm Lịch Sơ bước từ nhà vệ sinh.

Bùi Vũ lập tức tiến lên, vặn vòi nước sang chế độ nước ấm, xắn tay áo và giúp Thẩm Lịch Sơ rửa tay một cách thành thạo. Cảm nhận nhiệt độ đủ, nhẹ nhàng nắm tay cô đặt vòi, cẩn thận rửa sạch.

“Có lạnh ?” – Bùi Vũ rửa tay hỏi.

Thẩm Lịch Sơ khẽ đáp: “Cũng .”

Sau khi rửa xong, Bùi Vũ dùng khăn tay lau khô từng vệt nước tay cô.

Khi lớp, Thẩm Lịch Sơ mới nhận thấy cô giáo Trương đang đó.

“Cô Trương, cô ở đây làm gì ạ?” – cô nghiêng đầu tò mò hỏi.

Ánh mắt Bùi Vũ trầm hẳn xuống, chằm chằm cô giáo. Nhìn như , cô giáo Trương bỗng bịa một lý do vội vàng để trả lời Thẩm Lịch Sơ.

Thẩm Lịch Sơ xong, vui vẻ : “Vậy em và Bùi Vũ đây ạ, tạm biệt cô.”

Nhìn bóng hai đứa trẻ tay nắm tay rời , cô giáo Trương mới giật nhận lời Bùi Vũ lúc nãy ý nghĩa gì: Thẩm Lịch Sơ là ‘vật sở hữu’ của , nên ai khác phép chơi với cô.

Nghĩ đến đó, sắc mặt cô trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Bữa trưa hôm nay của lớp Hoa Anh Đào gồm củ sen xào thập cẩm, thịt bò xào cần tây và canh sườn rong biển.

Những bạn học khác đều cặm cụi ăn, chỉ Bùi Vũ cầm thìa đút cho Thẩm Lịch Sơ.

“Không ăn cà rốt.” – Thẩm Lịch Sơ nhỏ giọng từ chối.

Bùi Vũ dỗ dành: “Được , ăn cà rốt. Vậy ăn thêm chút thịt bò nha?”

Thẩm Lịch Sơ ngoan ngoãn ăn thêm một miếng thịt bò, chịu há miệng nữa. 

Nhân lúc Thẩm Lịch Sơ bưng bát nhỏ uống canh, Bùi Vũ mới sang ăn phần cơm của . Ăn xong, tiếp tục giải quyết phần đồ ăn còn dư của cô.

Cô giáo Trương chứng kiến tất cả, mí mắt giật giật, lòng khỏi phiền muộn.

Trước khi Bùi Vũ đến, Thẩm Lịch Sơ vẫn luôn là cô bé ngoan nhất, thành việc của lớp Hoa Anh Đào. Không ngờ Bùi Vũ xuất hiện, cô bé cũng học thói kén ăn .

Sau bữa trưa là giờ ngủ trưa. Lớp Hoa Anh Đào từ đến nay đều sắp xếp nam nữ phân giường ngủ, ghép ngay ngắn ở hai mép bên lớp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-thanh-mai-yeu-long-vua-do-mat-thai-tu-gia-ngong-cuong-nhe-nhang-do-danh/chuong-8-be-ngoan-cua-toi.html.]

Lần , hai đứa nhỏ tách . Bùi Vũ cúi xuống, Tạ Trường Yến đang ngủ bên cạnh, sắc mặt lập tức đen .

Nhìn cách giữa và Thẩm Lịch Sơ, sắc mặt càng trầm xuống.

Không ! Lúc về nhà, nghiên cứu cách để Thẩm Lịch Sơ học mẫu giáo nữa.

ngay giây , Bùi Vũ chạm đôi mắt long lanh của Thẩm Lịch Sơ. Thôi . Nửa tiếng ngủ trưa bỗng trở nên dễ chịu hơn.

ngủ thì ngủ . Bùi Vũ dài gối, chằm chằm Thẩm Lịch Sơ.

Thẩm Lịch Sơ là của .

Chăn che kín phần lớn cơ thể cô bé, chỉ để lộ một cái đầu nhỏ nhắn, khiến Bùi Vũ thấy cực kỳ đáng yêu.

Lúc , một bóng hình xuất hiện, chắn mặt Bùi Vũ. Cô giáo Trương khẽ : “Ngủ .”

Bùi Vũ chẳng thèm quan tâm. Cậu nhắm mắt, cô giáo Trương cũng chẳng chịu rời . Cuối cùng, Bùi Vũ nhắm mắt . Cô giáo Trương vẫn đó một lúc lâu mới nhẹ nhàng rời .

Ngay khi cô rời, Bùi Vũ mở mắt, thấy cô giáo Trương nhấc ghế, nghiêm mặt giường Thẩm Lịch Sơ, che mất cô bé.

Sắc mặt Bùi Vũ lập tức đen như đ.í.t nồi.

Buổi ngoại khóa thực hành buổi chiều, Bùi Vũ ngăn cũng ngăn nổi.

Quá nhiều bạn chơi cùng Thẩm Lịch Sơ. Quan trọng hơn, Thẩm Lịch Sơ bỏ rơi , cùng khác!

Bùi Vũ mím chặt môi, ánh mắt tối sầm .

Thẩm Lịch Sơ đang các bạn nhỏ vây quanh, tươi rạng rỡ, bỗng nhận Bùi Vũ còn ở bên cạnh. Cô dừng bước, đầu tìm .

Thẩm Lịch Sơ vẫy tay, nụ trong trẻo gọi: “Bùi Vũ, nhanh đến chơi cùng !”

Trong khoảnh khắc , bóng tối trong mắt Bùi Vũ lập tức tan biến. Cậu về phía Thẩm Lịch Sơ, thầm nghĩ: thôi , chỉ cần cô bé vui là .

Những cây dâu tây mà các bạn trồng mấy ngày bắt đầu kết trái, nhưng cây của Thẩm Lịch Sơ thì .

Không cô bé chăm sóc, ngược , cô cẩn thận. các bạn trong lớp yêu mến, mỗi các bạn tưới cây của , cũng sẽ tưới giúp Thẩm Lịch Sơ.

Ngày qua ngày khác, cuối cùng cây dâu tây của cô bé úng nước và chết, là cây c.h.ế.t sớm nhất cả lớp.

CweetCweet>

Ba giờ năm mươi chiều, lớp Hoa Anh Đào tan học đúng giờ.

Trước khi Thẩm Lịch Sơ chuẩn cùng Bùi Vũ về, Tạ Trường Yến gọi cô: “Thẩm Lịch Sơ!”

Cô bé bước khỏi lớp, đầu về phía phát âm thanh, bất ngờ khi thấy là Tạ Trường Yến.

“Cái cho .” – Cậu đưa cho Thẩm Lịch Sơ một chậu dâu tây. Giữa những tán lá xanh thẫm, lủng lẳng vài quả còn xanh trắng, chín đỏ.

Biết Thẩm Lịch Sơ sẽ từ chối, Tạ Trường Yến chuẩn sẵn lý do: “Cậu Tạ Tư Nhiên luôn chống đối , để cây ở chỗ , sẽ cho mấy quả dâu tây chín .”

“Vậy tớ giữ hộ nhé?” – Thẩm Lịch Sơ dè dặt hỏi.

“Được.” – Cậu đáp, và cô bé nhận lấy, cẩn thận ôm lòng.

“Hôm đó giúp , còn cảm ơn .” – Tạ Trường Yến , đôi tai ửng đỏ lấp ló mái tóc đen nhánh.

Cậu lén liếc Bùi Vũ, nhưng Bùi Vũ chỉ cúi đầu, mắt chăm chú Thẩm Lịch Sơ, như hề thấy Tạ Trường Yến.

, Tạ Trường Yến bỏ lỡ khoảnh khắc thoáng mất kiểm soát gương mặt .

“Lịch Lịch, cũng thể gọi như giống các ?”

“Đương nhiên là .” – Thẩm Lịch Sơ chớp mắt.

Xem nhiệm vụ giúp Tạ Trường Yến hòa nhập với mà cô giáo Trương giao hôm nay thành.

“Vậy ngày mai gặp nhé, Lịch Lịch.”

Trên đường về, Bùi Vũ chằm chằm chậu dâu tây trong lòng Thẩm Lịch Sơ, mặt chút cảm xúc, gì.

Cô bé đặt chậu dâu tây ở một góc luống hoa, chuẩn chung với mấy cây khác. Hai chơi ở nhà Bùi gia đến tận giờ ăn tối. Sau bữa tối, Thẩm Lịch Sơ về nhà.

Trước khi , Bùi Vũ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô bé: “Em thích Tạ Trường Yến ?”

Thẩm Lịch Sơ nghiêng đầu: “Tại hỏi ?”

“Cậu gọi em là Lịch Lịch.” – Bùi Vũ u ám, nhấn từng chữ.

nhiều gọi em như mà.” – Cô bé ngơ ngác, hiểu. 

Đây là thất bại hiếm hoi của Bùi Vũ.

“Bùi Vũ, cũng thể gọi em là Lịch Lịch.” – Thẩm Lịch Sơ chớp mắt, đề nghị.

Bùi Vũ nghẹn : “Anh gọi giống khác.”

Cậu một cách gọi đặc biệt, chỉ thuộc về riêng .

“Em về .” – Bất ngờ, Bùi Vũ buông tay Thẩm Lịch Sơ: “Sáng mai sẽ đến gọi em dậy. Chúc ngủ ngon.”

Thẩm Lịch Sơ cũng buồn ngủ, vẫy tay tạm biệt: “Chúc ngủ ngon, Bùi Vũ. Ngày mai gặp .”

Sau khi cô bé rời , Bùi Vũ một giường, trằn trọc.

Cậu rõ hôm nay Tạ Trường Yến làm gì. Bùi Vũ lòng hẹp hòi, quyết sẽ trả gấp bội những cú vấp ngã đó.

Thẩm Lịch Sơ ngoan, dễ thương…

Cậu nghĩ một cách xưng hô đặc biệt, riêng tư, thể hiện sự thiết độc nhất.

Trong bóng tối, Bùi Vũ thì thầm: “Bé ngoan.”

Càng gọi, càng thấy hài lòng: “Bé ngoan… của .”

Loading...