Cô Thanh Mai Yếu Lòng Vừa Đỏ Mắt, thái Tử Gia Ngông Cuồng Nhẹ Nhàng Dỗ Dành - Chương 10: Bé ngoan, đừng nhận đồ của người khác được không?

Cập nhật lúc: 2025-09-14 01:25:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

<DỖ DÀNH THANH MAI>

Trans: Cweet team

Beta: Cweet team

CHƯƠNG 10

“Bé ngoan, đừng nhận đồ của khác ?” 

Thẩm Lịch Sơ hỏi Bùi Vũ thấy quả táo bàn của .

Bùi Vũ thấy, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Bé ngoan thích ăn táo ?”

Vấn đề vốn chẳng ở chỗ thích

Quả táo là quà của Tạ Trường Yến. Cô giữ gìn cẩn thận món quà mà khác tặng, để mất nó, đó là một hành động bất lịch sự và thiếu tôn trọng.

Nhìn thấy nét thất vọng thoáng hiện gương mặt Thẩm Lịch Sơ, ánh mắt Bùi Vũ khẽ trầm xuống. 

Cậu dịu dàng an ủi: “Đừng buồn. Về nhà sẽ tìm cho em một quả táo to hơn, đỏ hơn, ? Còn thể gọt thành hình thỏ con nữa.”

Thẩm Lịch Sơ mím môi, khẽ lắc đầu.

Cô cẩn thận tìm kiếm khắp phòng học lớp Hoa Anh Đào, còn hỏi thăm từng bạn nhỏ, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng quả táo .

Mang theo nỗi thất vọng về chỗ , Thẩm Lịch Sơ khẽ kéo góc áo Tạ Trường Yến, lí nhí : “Xin … tớ làm mất quả táo tặng .”

“Không , vốn dĩ cũng chẳng của .” – Giọng Tạ Trường Yến vang lên, lạnh nhạt như cơn gió thoảng qua.

Những khác quả táo biến mất như thế nào, nhưng chẳng lẽ Tạ Trường Yến ?

Nghĩ đến đây, khẽ đầu, ánh mắt tối , dừng gương mặt Bùi Vũ – kẻ vẫn đang khiêu khích . Bàn tay của Tạ Trường Yến siết chặt thành nắm đấm.

Vì chuyện , cả ngày hôm đó Thẩm Lịch Sơ đều buồn bã. Ngay cả khi về nhà, sofa cùng Bùi Vũ xem cuốn truyện tranh yêu thích, cô cũng chẳng còn hứng thú.

CweetCweet>

Bùi Vũ vẫn nhớ lời hứa, cắt táo thành hình thỏ con cho Thẩm Lịch Sơ. cô chỉ miễn cưỡng ăn nửa miếng, đặt xuống, chẳng thấy ngon miệng.

Trong khoảnh khắc Thẩm Lịch Sơ để ý, ánh mắt Bùi Vũ thoáng trở nên lạnh lẽo.

Quả táo Tạ Trường Yến tặng, thật sự quan trọng đến thế ?

Để xua nỗi buồn trong mắt cô, Bùi Vũ ngẫm nghĩ một lát khẽ đề nghị: “Chúng cùng dán mấy bông hoa giấy cắt ở nhà trẻ hôm nay nhé, ?”

Thẩm Lịch Sơ do dự một chút, nhẹ giọng đáp: “Được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-thanh-mai-yeu-long-vua-do-mat-thai-tu-gia-ngong-cuong-nhe-nhang-do-danh/chuong-10-be-ngoan-dung-nhan-do-cua-nguoi-khac-duoc-khong.html.]

Nhân lúc Bùi Vũ lấy băng dính hai mặt, Thẩm Lịch Sơ nhanh chóng nhảy xuống sofa, định lấy mấy tờ giấy cắt hoa.

Cô mở cặp sách của – trống trơn, chẳng gì cả. Có lẽ Bùi Vũ bỏ chúng cặp của .

Thẩm Lịch Sơ bèn cầm lấy cặp sách của Bùi Vũ, kéo khóa. Quả nhiên, những tờ giấy hoa gọn bên trong. 

Cô rút chúng , nhưng cùng lúc đó, một mảnh bao bì nhựa mỏng cũng kéo theo, rơi xuống đất.

Trông như… một vỏ kẹo.

Thẩm Lịch Sơ cúi xuống nhặt vỏ kẹo lên, càng càng thấy quen thuộc. Ở góc bên của bao bì trong suốt, in hình một miếng cam hoạt hình.

Trong những viên kẹo chanh đường mà chị giúp việc đưa cho cô ngày hôm qua, chỉ đúng một viên vị cam như

Thẩm Lịch Sơ nhớ rõ. … chẳng sáng nay cô đưa bộ kẹo cho Tạ Trường Yến ?

lúc , Bùi Vũ cầm dụng cụ , gọi khẽ: “Bé ngoan…”

Thẩm Lịch Sơ siết chặt vỏ kẹo trong tay, đầu : “Bùi Vũ, tại trong cặp của vỏ kẹo ? Và… quả táo , thực sự nó ở ?”

Thấy vỏ kẹo trong tay cô, Bùi Vũ khẽ cau mày, vẻ mặt thoáng chút bực bội: “Bé ngoan, đừng nhận đồ của khác nữa, ?”

Dù là kẹo táo, chỉ cần Thẩm Lịch Sơ , Bùi Vũ đều thể cho cô. Cậu chỉ thể chịu việc mỗi món đồ cô trân trọng do chính tặng.

“Quả táo đó ở ?” – Thẩm Lịch Sơ đáp , chỉ hít hít mũi, nhỏ giọng hỏi.

Đến nước , Bùi Vũ cũng chẳng gì để giấu nữa. Cậu thản nhiên : “Trong thùng rác.”

Ánh mắt Thẩm Lịch Sơ chùng xuống, thất vọng Bùi Vũ.

“Bé ngoan, đừng giận. Anh sẽ chuẩn thật nhiều táo cho em, ?” – Bùi Vũ khẽ dỗ dành, từ từ tiến gần.

Thẩm Lịch Sơ im lặng.

Việc dán hoa giấy hẹn từ cũng đành bỏ dở. Dù Bùi Vũ thế nào, cô vẫn chỉ thẫn thờ sofa, buồn nhúc nhích.

Bùi Vũ hiểu.

Chỉ là một quả táo thôi mà, đáng để Lịch Lịch giận đến ?

Ngoài trời dần sập tối, cũng gần đến giờ cha Bùi trở về.

Thẩm Lịch Sơ lóng ngóng nhảy xuống sofa, buồn bã : “Bùi Vũ, tạm biệt. Em về nhà đây.”

Vừa dứt lời, cô thẳng cửa chính.

Bùi Vũ , mặt lạnh tanh, lặng lẽ bóng dáng nhỏ bé rời xa cho đến khi biến mất.

Loading...