Mỗi  về, ba  đều vội vàng tra hỏi:   làm gì  ? Có tôn trọng  ?
Tôi đều trả lời…   .
Rất dịu dàng. Rất… kiềm chế.
Ngày tháng trôi qua hơn nửa tháng.
Khi  còn đang rầu rĩ    thuyết phục  thế nào để  học đại học, thì một vị khách lạ đến nhà.
Tuổi ngoài bốn mươi,  cao gầy như trúc, ánh mắt sắc như soi thấu nhân tâm.
Ông  ngoắc  :
“Con là Tang Tang?”
“Dạ, .”
Tôi gật đầu, cố lục trí nhớ xem    thích xa nào .
“Chú  hỏi con vài chuyện.”
Nói , ông  dẫn   trong phòng.
Tôi ngoái đầu  cha đang đào hố trong sân, bốn góc đều .
“Tang Tang , chú là  của cha con, từng học y. Chú thấy mặt mày con  , để chú bắt mạch xem thử. Chú hỏi gì, con cứ trả lời thật.”
Nói , đặt tay lên cổ tay .
“Gần đây  sợ ánh sáng ?”
“Thường xuyên mệt mỏi, dễ nhiễm bệnh chứ?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy thì .”
Đang  dở, cha bước .
“Đại s…  ,  ! Cây trong sân trồng xong .”
Người  gật đầu, theo cha  ngoài,  cũng từ ngoài bước , gọi :
“Tang Tang, cùng  lên trấn mua ít đồ. Sắp khai giảng , nên chuẩn  vài vật dụng sinh hoạt.”
Tôi như  mộng du, lặng lẽ theo   cửa.
Chỉ cảm thấy… hôm nay cả nhà đều  kỳ quặc.
Ngay cả ông nội vốn  bao giờ đến cũng  mặt trong nhà.
Tôi chẳng hề  , khi  theo  rời , cha một  lên núi, đến sơn động phía .
Trời  tối,  mà  vẫn  ngừng mua sắm.
Nhìn đồng hồ, chuyến xe buýt cuối cùng sắp khởi hành,  đột nhiên : “Hay là đêm nay ở  .”
Tôi cảm thấy  điều bất ,  định lên tiếng, bầu trời trong xanh bỗng vang lên tiếng sấm chấn động trời đất.
Mây đen vần vũ kéo đến, mưa trút xuống như xối.
Mẹ kéo  chạy  một nhà trọ ven đường.
Qua khung cửa sổ,   thấy đám mây đen đang tụ  nơi hướng nhà .
“Mẹ! Có … các  đang giấu con điều gì?”
Tôi chợt nhớ…  khi rời nhà,  thấy cha đang trồng cây trong sân là bốn cây đào.
“Không  gì , Tang Tang , nghỉ chút .”
Mẹ né tránh ánh mắt,  dám  .
“Hai  tìm  trấn   đúng ? Bốn gốc đào  là để lập trận gì đó đúng ?”
Mẹ tròn mắt, giật .
Trong đáy mắt,  hiện  chút áy náy.
“Tang Tang,    thế  … Bọn   rõ cả , để cha con lên núi cầu xin  . Nếu  chịu buông con , bọn  sẽ thờ phụng  như Sơn Thần. Nếu  chịu… mới để đạo sĩ  tay.”
“Sao hai   thể… Hắn từng là  cho con b.ú sữa, nuôi con sống! Hắn sẽ  hại con!”
“ nó  nên đòi cưới con a! Muốn gì chúng  cũng cho nó,  cha con làm trâu làm ngựa cũng , cha  sẵn lòng thờ nó, báo đáp nó.  nó  thể cướp con !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-dau-cua-son-than/chuong-5.html.]
Mẹ ôm chặt lấy , nức nở:
“Nó   thần linh, Nó là yêu vật trong núi! Mẹ chỉ hy vọng con  thể… lấy  thường, sống một đời thường.”
“  … nếu vì con mà  chết, cả đời  con sẽ  thể tha thứ cho bản . Nếu cha  g.i.ế.c c.h.ế.t nó nửa đời còn    thể sống yên ?”
Mưa càng lúc càng lớn.
Xe  thuê từ chối  làng, chúng  đội mưa chạy một mạch về nơi mây sấm tụ nhiều nhất.
Chỉ thấy  sườn núi  một đạo sĩ vận đạo bào  lặng, nơi đó… chính là lối  hậu sơn.
Dưới sườn núi, nước mưa đổ về như lũ, cuộn sóng dữ dội, trong làn nước đục mênh mông, lờ mờ hiện lên một đoạn xà vĩ trơn nhẵn.
Tôi hất tay  , lao xuống nước.
Nước ào  tai, tiếng gào thét của ba  biến thành tiếng rít méo mó.
Bóng tối trong nước vây lấy ,  vùng vẫy lặn xuống.
Một đoạn vảy nhẵn trượt qua tay ,   định níu lấy, một đôi tay  kẹp chặt lấy  , kéo thẳng xuống đáy.
Tôi ho sặc sụa, phổi như  bóp nghẹt, trong tuyệt vọng giãy giụa, đôi chân cũng   quấn chặt .
Khi tỉnh ,     mặt đất bằng phẳng.
Tiếng  gọi của ba  vọng tới, đứt quãng như  chặn bởi lớp sương.
Tôi mở mắt, ngơ ngẩn  họ,  lâu… mới dần lấy  tri giác.
Tôi  viện ở thị trấn năm ngày,  đó liền về nhà thu xếp hành lý.
Còn ba ngày nữa sẽ khai giảng, núi sâu đường xa,  cần sớm lên đường nhập học.
Từ ngày , trời mưa  dứt, mưa liên tục sáu ngày, nước ngập cả ruộng đồng, sắp tràn đến nhà dân.
Thôn dân bàn  dọn lên vùng cao hơn tránh lụt, ba  cũng chuẩn  sẵn bạt che mưa.
Chuyến xe vốn  ba lượt mỗi ngày, giờ chỉ còn một chuyến duy nhất.
Tôi kéo hành lý chen chúc  ở cuối xe, chọn lấy một góc lặng lẽ.
Xe từ từ bò lên đường núi uốn lượn, từ xa,  trông thấy sơn động nơi  từng ở.
Ngày hôm , ba  theo dòng nước tìm   chỉ thấy   bên bờ sống sót thần kỳ.
Còn … sống  chết,  ai  .
Đạo sĩ  tìm dọc bờ suối nhiều ngày,  thấy thi thể, cũng chẳng tìm  tung tích.
Cửa kính mờ  nước,  dùng tay lau sạch một mảng,   ngoài.
 lúc , ngoài xe vang lên tiếng nổ vang trời.
Đất đá từ sườn núi trượt xuống, cuốn theo bùn nước, đập gãy cây rừng, lăn thẳng xuống chân dốc.
Xe thắng gấp, chệch hẳn sang bên trái, sát mép đường gồ ghề.
Người trong xe còn  kịp thở phào, xe  chao nghiêng, từ từ lật về một bên, hướng thẳng xuống vực.
Tiếng hét vang khắp xe.
Trong giây phút hỗn loạn, một cái đuôi rắn đen nhánh vươn tới, quấn lấy xe, kéo ngược trở  đường bằng.
Lốp xe trượt  đất đá, đuôi rắn siết chặt lấy  xe, giữ vững  rơi.
Tôi lau sạch kính cửa sổ,  thấy rõ lớp vảy đen quen thuộc, lòng như  tiếng nổ lớn.
Xe rung lên một cái,  dừng hẳn.
Đuôi rắn nhẹ nhàng buông lỏng.
Tôi bất chấp tất cả, mở cửa xe, vươn tay níu lấy đuôi .
Mưa tạt  mặt khiến   mở mắt nổi, chỉ … ôm chặt lấy ,  chịu buông.
Đuôi rắn lướt qua xe, vảy cắt rách tay , m.á.u hòa trong mưa.
Hắn   đầu.
Đến khi  vươn hẳn   cửa sổ, ngoài …  chẳng còn hình bóng  nữa.
Vết thương lành thành sẹo.
Rất lâu,  lâu…   dám trở về.