Tôi ngoảnh đầu  một nam tử tóc dài  cách   xa, ngũ quan đoan chính,  hình cao lớn.
Tôi  từng gặp  nào tuấn mỹ đến thế trong làng, nhất thời ngây dại, quên cả chống chế.
Hắn  cau mày, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Ngay lúc đó, vách đá phía   bắt đầu sụp đổ, đá tảng lăn xuống , đang hướng thẳng về phía dân làng và cha .
Tôi choáng váng, tỉnh táo  thì vội nhào tới, ôm chầm lấy cổ :
“Chồng ơi! Cha vợ của  còn đang   đó!”
Lông mày  khẽ giật vài cái, sắc mặt chớp mắt đỏ ửng như ráng chiều.
Khóe mắt  liếc thấy những tảng đá , như thể  một sức mạnh vô hình điều khiển, liền đổi hướng trong nháy mắt.
Chỉ  phía  núi vang lên tiếng kêu thét hoảng sợ của dân làng.
Hắn nghiêm mặt , giả bộ ngoan cố, xách  về  sơn động.
Lần nữa trở về chỗ ngủ đêm qua, nơi    thắp sẵn nến đỏ.
Dưới ánh nến mờ ảo,  đảo mắt đánh giá khắp nơi, ngẩng đầu liền thấy con ch.ó đồ chơi nhỏ treo  vòm động, rõ ràng đến từng sợi lông vải.
Nơi …  quả thật từng tới.
Trong ký ức lờ mờ,   trong tấm chăn trẻ con, từ góc  của một hài nhi, chính là  thấy món đồ chơi .
Nam tử dường như nhận   đang xuất thần  nó, bèn bế bổng  lên trong tay.
Đôi chân hóa thành xà vĩ,  hình như linh xà mà ngẩng cao, chở  bay lên tận đỉnh sơn động.
Thấy  trừng mắt  ,  nghiêng đầu hỏi:
“Chẳng   đồ chơi ?”
“Á… …  … ! Đa tạ!”
Tôi vươn tay cầm lấy con ch.ó nhỏ,  liền hạ xuống, nhẹ nhàng đặt   mặt đất,  một  tựa khuỷu tay  một bên, lặng lẽ  .
Mớ suy nghĩ rối bời trong đầu dần rõ ràng.
Khi xưa ông nội đem  bỏ nơi động sâu, chính   tìm sữa cho  uống, còn treo món đồ chơi  trêu  vui .
Hắn  tên .
Hắn còn  “nặng hơn đầu heo”, là vì…   từng bế  thuở bé.
Tôi ngẩng đầu    mặt, ánh mắt  ánh lên ý , giống như  một tầng nguyệt quang mờ bao phủ.
Có chút… sủng nịnh là ?
Nỗi sợ hãi đêm qua bỗng tiêu tan, thậm chí trong lòng còn cảm thấy ấm áp kỳ lạ.
Tôi nảy  một ý, quyết thử  một phen:
“Chồng ơi,  đói .”
“Đói ? Muốn ăn gì?”
“Tôi  ăn… hấp thịt dê, hấp tay gấu, hấp đuôi nai, vịt , gà non nướng, ngỗng , heo kho, vịt kho, gà tẩm tương, thịt xông khói, trứng tùng hoa, lòng heo, thịt khô treo, lạp xưởng…”
Hắn thoáng khó xử,  nghiêm túc gật đầu:
“Ngươi   giấy .”
…Lại chiều  thật?
Tôi  đà lấn tới.
“Tôi còn   y phục mới.”
“Ngày mai  dẫn ngươi  mua.”
Tôi càng quá quắt hơn.
“Tôi còn  bộ dụng cụ hỗ trợ ôn thi đại học.”
Hắn im bặt.
Quá đắt  ?
 là lúc  mà đòi hỏi quá mức thì ...
Hắn trầm mặc một khắc,  nhíu mày hỏi:
“Tần Tang Tang, ngươi thi đại học  ? Mười bốn mười lăm tuổi cũng thi  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-dau-cua-son-than/chuong-2.html.]
Mười bốn mười lăm?
Ai  với  thế?
Tôi vội cúi đầu    .
Áo ngủ rộng thùng thình, phía … bằng phẳng như mặt hồ.
Có  nhô lên, nhưng  rõ  qua quả là giống học sinh trung học chậm lớn.
Tôi  hổ che ngực, miễn cưỡng gỡ gạc:
“Giờ cải cách thi cử ,  thể thi sớm hơn. Tôi  đỗ đại học .”
Hắn tròn mắt kinh ngạc, khẽ thì thầm một câu:
“Phong thủy mộ phần nhà họ Tần… còn  thể sinh   đỗ đại học  ?”
Ngoài động bỗng vang lên tiếng gọi.
Tôi buông món đồ chơi, bước nhanh  ngoài.
Chỉ thấy ông nội tay cầm rìu, đang vội vã   động.
Nhìn thấy  từ trong bước , ông   từ đầu đến chân, ánh mắt vô cùng lo lắng:
“Tang Tang, con   chứ? Không  chứ?”
Tôi vốn định lắc đầu.
Nào ngờ trong lòng bỗng dâng lên một ý nghĩ quái lạ.
Năm đó, ông nội vì cớ gì nhất quyết đem  bỏ  nơi ?
Hôm qua tế lễ, vì  ông  liều c.h.ế.t ngăn cản?
Giờ phút ,   cùng dân làng tìm ,  một  đến thẳng sơn động…
Lẽ nào, ông sớm   nơi  cất giấu điều gì?
Tôi ngẩng đầu, :
“Có chuyện!”
“Cái gì?” –
Trên gương mặt già nua hiện lên thoáng hối hận, ông vỗ đùi thở dài:
“Tôi tới trễ … tới trễ !”
“Ông nội,” –   thẳng  mắt ông – “Ông  ông  kể cho con , chuyện của .”
Nghe , ông siết rìu, do dự hồi lâu.
“…Ông  cũng  nhiều… chỉ  kể tổ tiên nhà họ Tần chúng  từng trộm lấy đồ vật của quái vật trong núi, từ đó sinh bệnh  dứt…”
“Sau  đạo sĩ dẫn  lên núi cùng vật  thương lượng, hứa rằng nếu nhà họ Tần sinh con trai, thì mỗi năm tế lễ, nếu sinh con gái, thì gả làm thê thất của quái vật .”
“Nhiều đời  đó, nhà họ Tần đều sinh con trai, lễ vật cúng tế  dứt năm nào. Thời gian dài, dân làng cũng bắt chước, cho rằng  núi  Sơn Thần, bắt đầu học theo mà tế tự.”
“Đến giờ  truyền bao thế hệ, trong làng chẳng ai còn  rốt cuộc là tế Thần,  là Sơn Thần cưới vợ nữa…”
“Chân tướng của tế lễ, chỉ  nhà họ Tần .”
Khó trách…
Mỗi năm đồ tế đều do nhà  xuất tiền.
Cha  rõ vì , nhưng  đó là tổ quy truyền ,  thể trái nghịch.
Ông nội  , thấp giọng run rẩy:
“Cháu ngoan, ông… ông cũng chẳng  đem con hiến cho nó…”
“Những lời , là chính cụ cố con kể với ông. Khi  ông còn  tin… cho đến hôm  con sinh con  —”
“Ông  tận mắt trông thấy nó.”
“Con hắc xà to lớn , tựa như  linh tính,  ngoài cửa sổ   con.”
“Tôi chợt nhớ lời cụ cố, ông  rằng nếu nhà họ Tần sẽ tai họa ngập đầu!”
Tôi  hiểu .
Ông nội  vì bảo  huyết mạch họ Tần mà đưa đứa bé mới sinh là   động.
Cả nhà nên cảm tạ ông  mới đúng, mà    lý do đấy để hận ông.
  còn cách nào.