Để đạt mục tiêu ngày hôm nay, kể ngày đêm học hành. Năm đó Tống Phỉ Phỉ để một vết sẹo tay , suýt chút nữa khiến tay thể nữa.
Cho đến tận bây giờ, mỗi khi trời mưa, vết sẹo của vẫn đau và ngứa.
Bùi Thời từng vuốt ve vết sẹo của , hỏi làm mà , tiện miệng bịa một lý do để qua loa.
trong lòng hiểu rõ, khi vết sẹo vén mở, thứ bộc lộ sẽ là nỗi hận thù mà ấp ủ bấy lâu.
Phu nhân Tống rõ chuyện năm đó, nhưng bà vẫn cố ý nhắc đến mặt , như thể đừng quên phận năm xưa.
"Nghe con và Phỉ Phỉ tối qua mâu thuẫn, đừng bận tâm nhé."
Bà nâng tay lên, nhân từ xoa đầu .
"Dù cũng quen nhiều năm như , hà tất vì mấy chuyện nhỏ mà làm mất vui? Dù năm đó nếu nhờ dì, con và con sớm ăn xin ngoài đường đúng ?"
Bà sai, năm đó chỉ là một phụ nữ nông thôn, học thức.
Mãi mới từ núi lớn ngoài, hòa hợp với thành phố lớn.
Mãi đến khi làm bảo mẫu ở nhà Phu nhân Tống, cuộc sống của chúng mới đỡ hơn nhiều.
Mẹ làm ở nhà bà suốt bảy năm.
"Con nhận rõ hiện thực, tuy bây giờ quan hệ của con và Bùi Thời tệ, nhưng tấm lòng chân thành của đàn ông thể giữ bao lâu chứ? Dì Kiều Uyển cũng về , thể con , bọn họ đây là thanh mai trúc mã, con và Bùi Thời thể khả năng ."
Bà vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, đặt quà lên bàn, chuẩn rời .
Vừa vài bước, đột nhiên bà nhận điện thoại.
Người ở đầu dây bên vài câu, sắc mặt Phu nhân Tống đột nhiên biến sắc, bà đầu trừng mắt chằm chằm.
Tôi nhanh chậm rút điện thoại , lướt xem tin tức đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/co-anh-o-day-roi/chuong-7.html.]
"Tống Phỉ Phỉ nhiều năm kiên trì tìm thi hộ, hình tượng mỹ nữ học bá vạch trần, chậc chậc, tin đồn như truyền nhỉ?"
Lời dứt, Phu nhân Tống lao một bước đến mặt , siết chặt lấy cổ .
"Tần Du, năm đó cô nhận tiền , chuyện bại lộ, cô cũng thoát !"
Tôi cảm thấy khó thở, khí trong phổi nhanh chóng cạn kiệt, đưa tay chỉ camera giám sát trong góc.
Phu nhân Tống như bừng tỉnh, lập tức buông .
Tôi lao bàn ho sặc sụa, đúng lúc , bên ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Hôm nay là thứ Hai, đáng lẽ Bùi Thời đến công ty họp định kỳ.
Không ngờ đột nhiên về, còn đúng lúc chứng kiến cảnh .
Điều khiến bất ngờ hơn nữa là Bùi Thời sẽ đẩy mạnh Phu nhân Tống , xông đến mặt .
"Du Du, em , ?"
Phu nhân Tống tại chỗ với vẻ mặt lúng túng, cố gắng nặn một nụ xã giao.
"Bùi Tổng, , đây đều là hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì, đến nhà động tay động chân với bạn gái ?!"
"Không , Bùi Tổng đừng vội, là chúng xuống chuyện đàng hoàng, trùng hợp là còn dự án hợp tác ở phía Đông thành phố , chúng định nhượng một phần lợi nhuận..."
"Không cần nữa, từ hôm qua đến hôm nay, các liên tục tay với Du Du, thật sự dính dáng gì đến các nữa, chuyện sẽ truy cứu đến cùng."
Bùi Thời cho quản gia tiễn khách, Phu nhân Tống ngoái đầu ba bước, trong mắt bà giấu vẻ kinh ngạc.
Tôi về nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng Bùi Thời nắm lấy tay .
"Du Du, em vẫn chịu thật với ?"