Chuyện Tình Thanh Xà Hiện Đại - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-10-07 14:43:08
Lượt xem: 124
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn 11 giờ khuya, Vu Mục vẫn còn hưng phấn chuyện với , về những chuyện hồi nhỏ, rằng tốn nhiều công sức mới nhớ tên của nhà —— thấy cũng đúng, hơn năm mươi chứ đùa .
Vu Mục : “Tốt quá, Thu Đông, thấy hôm nay mới đúng là ngày chúng chính thức .”
“Sao cũng , tùy . Tôi đến lúc ngủ ?” Tôi chút giấu diếm ngáp một cái rõ to, “Cho dù ngày mai nghỉ cũng thể ngủ quá muộn .”
“Ừm… Chuyện đó… Thu Đông, giường của hình như dùng nữa…” Vu Mục nhắc mới nhớ chính lúc đó hạ d.a.o quả thực dùng hết sức, chẳng những đệm giường rách tung bông, mà giường bằng gỗ nguyên chất cũng nứt một khe lớn —— lúc tính mạng gặp nguy hiểm con quả thực thể bộc lộ tiềm lực lớn!
“Ha ha, xin .” Tôi hổ , “Nếu tiên tạm thời ngủ cùng giường với ? Chỗ còn một bộ chăn mền. Ngày mai sẽ cửa hàng nội thất mua cho một cái giường mới!”
“Vậy… Cũng , cứ theo .” Vu Mục thoáng do dự một chút, “Tôi rửa mặt .”
“Đi , tìm chăn liền đây.” May là hiện giờ thời tiết lạnh lắm, lột cái mền mỏng giường , nhanh chóng dọn giường đàng hoàng.
Vu Mục vóc dáng cao, co ngủ chiếc giường hai tiêu chuẩn của mà còn thấy khó chịu giùm, đến lúc lên giường ngủ thì vô thức sát mép giường.
“ , Thu Đông.” Vu Mục như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, “Bởi vì dáng khá cao nên giường đặt làm theo yêu cầu… Phỏng chừng một tháng mới xong… Nên… trong lúc cũng chỉ thể…”
Trái tim rớt cái bịch, tự nhủ dù cũng là phá hỏng giường , bây giờ chỉ thể vẻ hào phóng thôi: “Không , cảm thấy khó chịu là . Chỉ một tháng thôi mà.”
Chưa từng trải nghiệm cùng khác ngủ chung giường đến sáng, vốn nghĩ sẽ thể thích ứng , nhưng thực tế chả gì.
Thứ tư là một ngày nắng gắt, thời điểm tan tầm tâm tình ngắm đường, mới phát hiện hóa mùa hè sớm tới , thế là nhớ đến những ngày tháng tươi của thời đại học, nghĩ hẳn là thừa dịp cuối tuần picnic ngoại ô chứ nhỉ. Gửi một đống tin nhắn cho các chị em, nhưng kết quả hồi đáp đều là “Chú mày hiểu nỗi khổ khi làm việc cho nhà tư bản hả! Anh còn tăng ca cuối tuần đây, !” “Chị còn hầu chồng … Hầm gà mái hầm gà mái !”
Tôi thèm !… là một lũ vô tình vô nghĩa!
Dứt khoát tắt luôn di động, bực bội về nhà.
Vừa cửa thấy Vu Mục đeo cái tạp dề con lăn lộn trong bếp, giờ luôn chủ trương cái ăn là —— cái dẫn đến dày của lắm, còn Vu Mục thì kiên quyết thể qua loa với chuyện ăn uống, cũng chẳng mỗi ngày ông hai bỏ bao nhiêu thời gian để xem thực đơn nữa. Nói như thế thì văn phong của Vu Mục thực đơn ảnh hưởng lớn, đoán lý do chỉ truyện ngắn và là vì câu cú của quá ngắn gọn, rõ ràng thể diễn thành mấy câu đều chỉ tóm gọn trong vài chữ, đây cùng một phong cách với thực đơn ?
“Hôm nay về sớm ?” Vu Mục hỏi.
“Ừ, gần đây nhiều việc cho lắm.” Tôi về phòng quần áo, đồ xong thấy đồ ăn dọn lên bàn.
“ , cuối tuần rảnh ?” Cơn hăng hái mời bạn kéo bè hồi nãy còn qua, tự nhiên nghĩ nếu Vu Mục thời gian mà sẵn lòng thì chi bằng mời cùng picnic , dù gì cũng coi như là một bạn hợp cạ.
“Có, thế?” Thấy , một bạn cùng nhà làm việc tại gia như Vu Mục, cái lợi lớn nhất chính là bất cứ lúc nào cũng thấy cô đơn, lúc bạn bận thì rảnh, lúc bạn rảnh thì còn rảnh hơn.
“Tôi ngoài chơi một ngày, cắm trại ăn cơm vân vân. Anh ?” Tôi bỏ qua phần hẹn nào khác, chuyện thật sự mất mặt!
“Được! Không thành vấn đề!” Vu Mục phấn khởi như trẻ con.
Cuối tuần dậy thật sớm, lái xe ngoại ô.
Trèo lên đến đỉnh núi hưng phấn ngắm xung quanh chạy lung tung: “Nơi thật tồi! Muốn chơi thì chọn vùng hoang dã ai lui tới như chứ! Anh , thời đại học và bạn bè thường cùng trốn học ngoài chơi lắm!” Tỉ mỉ lựa chọn một bãi đất bằng phẳng, thuần thục dựng xong lều trại, “Vu Mục, mau lấy thức ăn , chuẩn ăn cơm!”
“Mấy thứ mua hả?” Vu Mục lắc đầu vô tội, “Không mang.”
“Trước đó rõ chuẩn đồ ăn ? Tại mang gì hết? Hai ở chỗ rừng núi hoang vắng hớp gió Tây Bắc ?!” Tôi Vu Mục, thể tin .
“Cậu là ăn dã ngoại mà.” Vu Mục vẫn chút hoang mang, “Ở chỗ ăn dã ngoại chính là săn thú, làm gì chuẩn đồ ăn ? Cậu ở chỗ chờ một lát.” Nói xong xoay mất.
“Anh… còn lý nữa hả!” Tôi tức c.h.ế.t , “Qua một bên chơi , đúng là trông cậy !”
Giận thì giận, ăn vẫn là vấn đề cần giải quyết, dễ gì mới ngoài một chuyến chơi hết ? cũng ở đây đói bụng, vì sâu trong rừng tìm xem nấm rừng quả dại gì ăn lót .
Nơi quả nhiên là rừng hoang ai quản lý, từng tia nắng xuyên qua rừng cây cao lớn, trong khu rừng yên tĩnh thỉnh thoảng tiếng chim vỗ cánh, làm cho khác rét mà run. Tôi khỏi khiếp đảm bước nhanh hơn, nhanh chóng tìm cái gì đó ăn nhanh chóng rời khỏi nơi .
Cách đó xa một cành thấp của cây đại thụ gì đó, định thần , cho Vu Mục, chọc giận mà bản còn tâm tình ở đây ngủ! Nhanh bước qua đó, suy nghĩ nãy giọng điệu chuyện của với nặng thật, coi bộ cáu .
“Vu Mục, quả thật nặng lời một chút, nhưng cũng thể trách … Anh ngẫm xem, khó khăn lắm mới một ngày nghỉ ngoài chơi một chút, tổng cộng chỉ giao cho chút việc cỏn con, … Anh cũng điểm đúng ?” Ai ngờ Vu Mục chỉ ngẩng cái đầu rắn lên chằm chằm, khăng khăng chịu biến thành hình chuyện với .
“Bỏ bỏ , em để bụng , nhanh biến về hình mấy câu với nào.” Tôi tìm khắp nơi, “Vu Mục quần áo vứt ? Tôi đem về cho biến mặc .”
Đột nhiên cảm thấy chèn eo ôm lòng, giật , còn kịp la cứu mạng thấy âm thanh nổi giận đùng đùng của Vu Mục: “Cậu c.h.ế.t hả!”
“Vu Mục… ? Vậy, là…” Tôi ngập ngừng đầu phía , phía —— con đại mãng xà đang từ cành cây trườn xuống đất bò xa, “Trời đất!”
“Cậu đúng là khiến khác lo lắng! Tôi săn thú, về tới nơi phát hiện ở đó. Đi tìm nửa ngày thì thấy đang ở đây sống c.h.ế.t nhảm với rắn! Tôi mà đến muộn một chút thì bây giờ đang ở nữa!”
“Xin … Tôi cứ tưởng đó là …” Tôi nhỏ giọng giải thích.
“Tưởng đó là ?!” Vẻ mặt Vu Mục như sắp , “Tôi như , còn nó như , làm thể lầm ! Giảo biện!”
“Tôi…” Tôi thật sự thấy hình dáng hai giống , nhưng dám đắc tội với nữa, còn sống sót về nhà nha, “Xin …”
“… Quên , thôi.” Vu Mục thở dài, “Tôi dẫn đường, theo sát đấy.”
Ra khỏi rừng rậm trở bãi đất, chỉ thấy mặt đất xếp vài con chim con thỏ chết, còn nhánh cây bẻ thành đoạn ngắn cùng một cái nồi bắc xong. Tôi kinh ngạc với năng lực sinh tồn nơi hoang dã của Vu Mục, chạy tới cầm mấy con mồi lên, con ngắm con , tận mắt thấy vết răng do rắn cắn.
“Nhìn cái gì đấy?” Vu Mục liếc mắt một cái thấu suy nghĩ của , “Tôi tiêu hao thể lực vô nghĩa cho nên chỉ dùng cái .” Nói xong chìa mấy mảnh đao nhỏ đầy máu.
“À, ha ha.” Tôi gượng vài tiếng, ngẫm cũng đúng, theo Vu Mục thì dù gì cũng là hoàng tộc, một đám hoàng tộc ngoài săn b.ắ.n chung quy chú ý đến tư thái, nếu tất cả đều c** q**n áo bò đầy đất thì còn thể thống gì nữa?
Lần đầu ăn dã ngoại như cảm giác thực tồi, thì Vu Mục vẫn mang theo gia vị, sự mới mẻ của món ăn hoang dã kết hợp với tay nghề lão luyện của thật mỹ, ăn vô cùng thỏa mãn.
Bầu trời đêm của vùng ngoại ô nhiều đến dọa , Vu Mục chỉ nhiều chòm , còn chỉ nhận mỗi Ngân Hà —— quả nhiên so với khiến tức chết.
Hơn một giờ sáng quả thực chịu hết nổi , đề nghị ngủ, là hai cùng chen chúc trong lều.
Nằm xuống bao lâu liền cảm giác Vu Mục ôm lấy từ : “Tôi thích , đừng khiến lo lắng nữa …”
Tôi , ngủ nhanh , đang mơ cô nương nào ở quê nhà ? Mỹ nữ rắn? Thú vị thật!
“Thu Đông, ngủ ? Tôi thích !” Vu Mục to hơn.
“A!” Tôi khỏi khẽ kêu lên, … Anh làm là GAY? Còn nữa… thế nào mà loài rắn cũng GAY?
“Thu Đông, ngủ, đừng mặc kệ mà… Tôi thật sự thích …” Ngay lúc đang thất thần, thể vốn đang nghiêng xoay , ánh mắt quen với bóng tối đối diện cùng Vu Mục, trong ánh mắt d*c v*ng. Nghe động vật hoang dã đặc biệt dễ đ*ng d*c lúc trăng tròn —— chẳng lẽ hôm nay là đêm trăng tròn? Tôi miên man suy nghĩ, nên hành động như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chuyen-tinh-thanh-xa-hien-dai/chuong-2.html.]
Hôn môi trắng trợn, đầu lưỡi quét qua môi của , xông thẳng , nhanh chóng chuyển thành m*t lấy kịch liệt, quả nhiên là một tay lão luyện. Được , tự với , thiện nam tín nam gì, dã chiến như cũng đầy cảm giác mới mẻ. Vậy nên biến động thành chủ động tích cực đáp .
Vừa như đang so kỹ thuật hôn của ai giỏi hơn, như theo bản năng giành thêm chút khí từ hô hấp của đối phương, nụ hôn của chúng gắt gao cuồng dã.
“Vu Mục…” Tôi đây chẳng qua là một phát tiết k*ch t*nh, thiên thời địa lợi nhân hòa cho nên tự nhiên sinh , thế nên mấy lời yêu đương gì đó để điều chỉnh khí, chỉ thể kêu tên Vu Mục hết đến khác.
“Tôi thích …” Anh kiên trì như thế cũng phản bác, dù những lời khiến thoải mái, trong thể giống như lửa —— a, đúng , cái tính là thú giao ? Tôi mà hỏi như Vu Mục chắc chắn sẽ “xìu” luôn, còn biểu hiện rằng thú vị nữa, cho nên gì, chút khách khí sờ từ xuống , trong tim tràn đầy ấm áp, niệm: “Thu Đông… Thu Đông… Tôi thích …!”
…
ĐM, làm! Tôi từng mà làm!
Tuy lúc đầu bởi vì sức lực bằng nên Vu Mục áp chế, nhưng thừa nhận đúng là kh*** c*m thật, điều sáng sớm tỉnh dậy truyền đến cảm giác đau kỳ quái khiến chẳng dễ chịu chút nào.
Tay Vu Mục xuyên qua cổ, ôm vai : “Chào buổi sáng, Thu Đông.”
“Chào.” Không từng chơi tình một đêm nhưng là làm nên khiến chút hổ hiếm hoi. Thật sự là quen cùng chào hỏi trong tình huống , xoay Vu Mục, đồng thời chịu đựng đau đớn dậy tìm quần áo của mặc .
Vu Mục cũng dậy, tay đặt lưng nhẹ nhàng xoa: “Lúc về để lái xe cho.”
Tôi cầu còn !
Bởi vì ngoài chơi tốn sức lớn hơn dự định, nên đường về nhà trong xe cảm nhận xóc nảy ngủ mất. Thế nhưng Vu Mục cũng đánh thức dậy mà trực tiếp ôm trở về phòng, lúc mở mắt là sẩm tối.
Càng c.h.ế.t là Vu Mục cũng giường —— nhất quyết dùng loại gỗ nhập khẩu từ Tây Đức gì đó để đóng giường làm cho thời gian thành cái giường cứ càng lúc càng dài —— một tấm chăn duy nhất đắp hai thể, trong lúc mơ Vu Mục nắm chặt lấy tay mớ: “Thu Đông… Thu Đông…”
Tôi ý thức gì đấy đúng.
Quả nhiên, lúc ăn cơm tối Vu Mục nghiêm túc với : “Thu Đông, làm yêu của .”
“Cần gì chứ, cũng phụ nữ, tối hôm qua chỉ là tình một đêm thôi. Anh tình nguyện, cần như .” Tôi mỉm giơ tay gắp đồ ăn.
“Chuyện tối hôm qua, đối với mà nghiêm túc, quan trọng! Mặc kệ em thấy thế nào!” Vu Mục chuyện với lời lẽ nghiêm túc, “Anh cho rằng đây chỉ là một phát tiết! Anh thật sự thích em!”
“…” Tôi nổi.
“Hiện tại em yêu đúng ?” Vu Mục căn bản câu trả lời của —— đương nhiên đáp án là , “Vậy cùng một chỗ , nếu ngày nào đó em em thích nhất định sẽ dọn hai câu, em yên tâm!”
Chuyện cứ thế quyết định sự kiên trì một phía của Vu Mục và sự im lặng ngây ngốc của .
Tôi rốt cục cảm thấy ở một phương diện nào đó Vu Mục đơn thuần, đơn thuần luôn khiến khác yêu thích, nếu thì tại hôm đó lúc từng cha dẫn ngoài khó chịu như , nếu tại lúc cả hai làm yêu đành lòng cự tuyệt?
Về phần thích như thích hình như cũng quan trọng, bởi vì sớm quen với sự tồn tại của Vu Mục, bởi vì khi trở thành yêu, hình thức sống chung của hai vẫn gì đổi, vẫn như cũ tự do mà tùy ý. Có chút biến hóa chính là giường đôi của rốt cục cũng xứng với cái tên của nó, lúc thời gian của hai khớp , chúng sẽ cùng làm chút chuyện giường hoặc là chỉ ôm ngủ, và con rắn, ờm, kỳ thật ý là —— yêu của .
Không bao lâu giường của cho nghỉ hưu, vì chiếc giường đôi siêu lớn Vu Mục đặt mua rốt cục làm xong, đặt trong phòng .
Nửa tháng phát hiện kỳ thật vẫn chuyện khiến phiền não: nhớ rõ lúc mới xác định quan hệ, chính thức cùng Vu Mục bàn về vấn đề ai 1 ai 0 (1 là công, 0 là thụ), kết quả bàn bạc là mỗi một , Vu Mục ý kiến, vui vẻ, kết quả là…
“Vu Mục! Tên vô ! Không rõ mỗi làm một ?!” Tôi hung tợn trừng mắt con đại mãng xà đang giường.
Mãng xà khiêu khích , giống như đang bản lĩnh thì em thượng ! Em tới tới ! (=)))
Hừ, đừng tưởng giả ngu là sẽ tha cho , hôm nay nhất quyết thành công! Đầu tiên làm Vu Mục biến thành cái : “Được , hôm nay làm, biến trở về , việc hỏi .”
Vu Mục rốt cục biến về hình , vui mừng dán đây: “Thu Đông, em thực ân cần.”
“Anh đúng là lý, rõ mỗi một , nhưng nào cũng để làm! Anh dựa cái gì chứ?” Tôi mất hứng lên án.
“Bởi vì so với em cao hơn so với em mạnh hơn, em xem trong tiểu thuyết làm 0 đều là nhỏ nhắn hơn.” Vu Mục hôn mặt một cái.
Đùa hả, cũng cao gần 1m8 nhỏ nhắn?!
“Đây lý do, còn làm , nếu thì chia tay. Tôi cũng là đàn ông, cũng nhu cầu chứ bộ!” Tôi thực bội phục bản thể mặt đỏ khí suyễn những lời , kỳ thật cho tới giờ từng nghĩ đến việc chia tay với , chỉ là hù dọa mà thôi, bạn cho rằng tìm một thể chấp nhận chuyện biến tới biến lui dễ như ?
“Đừng mà, Thu Đông, giận thật ?” Vu Mục nghiêm túc mặt , “Lại , cũng từng cho em làm…”
“Bớt nhảm! Mỗi đến phiên đều biến thành rắn, làm thế nào?!” Tôi đầu thèm Vu Mục.
“Bởi vì làm 1 mệt hơn nhiều, công việc của em bận bịu hơn , đành lòng để em mệt…” Vu Mục càng âm thanh càng nhỏ.
“Này là lý do gì?! Chính tin ?” Tôi sức trừng .
“Em thật sự lý do?” Vu Mục rốt cục nghiêm túc, “Không ?”
“Đương nhiên.” Tôi chút nhượng bộ.
“Vậy… Em để làm sẽ cho em .”
Dám đùa ?! Nghe xong lời Vu Mục lập tức vung nắm tay, nhưng né dễ dàng, quán tính làm mất đà ngã lòng Vu Mục.
“Ha ha, Thu Đông, là em sẽ đáp ứng mà, em thật là nhiệt tình…”
“Cút! Nhiệt tình …” Chết tiệt, ngờ chỉ vì nụ hôn của mà nhũn cả .
Vu Mục ấn ngã thuận thế đè lên, chút tốn sức khống chế chống cự: “Thu Đông… Em thật đáng yêu… Thu Đông của …”
Hẩy, nhũn đến gì, chỉ thể phát tiếng rên đơn giản. Thực kỳ quái, từ khi nào bắt đầu mê âu yếm của ?
Tiến triển bình thường thuận lợi như khi, Vu Mục hôn từng chỗ , nhất định là để nhiều dấu hôn. Tay dịu dàng v**t v*, từ hai má đến xương quai xanh, từ n.g.ự.c đến bên eo… Tiếp theo… Tiếp theo… Đừng ngừng…
Chỉ là một cơn đau nhẹ, Vu Mục tiến cơ thể , cứng rắn nóng bỏng, cả run rẩy —— vì d*c v*ng.
… Vu Mục hôn môi : “Để cho em đáp án…”
“Là gì…?” Tôi gắng sức lên tiếng, hoảng hốt nhớ đồng ý cho lý do luôn làm.
“Bởi vì… em thích như …” Vu Mục bắt đầu chuyển động mãnh liệt!
Tôi phản bác, nhưng thể nhanh chóng sôi sục lên, ôm chặt Vu Mục… Tôi xong xong , ngờ cơ thể biến thành như , khó trách luôn làm… Quả nhiên là khắc c.h.ế.t