CHUYỆN TÌNH ANH LÍNH CÔNG BINH - NGOẠI TRUYỆN 3

Cập nhật lúc: 2025-08-01 06:58:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Minh Ngọc cầm que thử thai hiện hai vạch tay, chạy vội khoe với Thành Trung:

“Nhà hai vạch .”

Thành Trung ngơ ngác:

”Hai vạch?”

Minh Ngọc mỉm :

“Cái là que thử thai. Nếu hiện hai vạch là em bé đấy.”

“Vậy là một thời gian nữa sẽ tranh giành em với . Anh sẽ khách khí .”

Minh Ngọc bật :

”Anh là lớn mà tính như con nít .”

“Từ lúc vợ thấy nhỏ . Giống như tối hôm qua đó...”

Minh Ngọc lấy tay điểm trán Thành Trung:

”Cấm linh tinh con sẽ đấy.”

Thành Trung xuống, áp má bụng của Minh Ngọc :

“Đồng chí “Trung con” ba đây. Ở trong đó quấy Ngọc. Khi nào ngoài tranh Ngọc với ba. Nếu , ba phạt cho b.ú sữa nữa.”

Cái gì trời? Mấy lời cũng ?

Minh Ngọc lớn:

“Trung con.”

Thành Trung ôm Minh Ngọc lòng:

“Từ giờ lên chức , sẽ chèn ép em nữa. Anh sẽ để em ở phía .”

Lần thì Minh Ngọc chịu nổi nữa . Người lên chức ba mà đầu óc nghĩ chuyện bậy bạ:

“Có em bé là làm gì hết nhé.”

“Em đừng nghĩ là gì. Việc hỏi qua Thành . Chỉ cần lưu ý ba tháng đầu thôi.”

Minh Ngọc ngạc nhiên:

”Bình thường với Thành chuyện gì với ?”

“Bình thường là chuyện bóng đá nhưng hôm thắc mắc nên hỏi thử chuyên gia xem . Dù chuyên môn kinh nghiệm nữa. Chị dâu cũng sắp sinh còn gì.”

Minh Ngọc mở to mắt Thành Trung:

“Vì tự nhiên hỏi ?”

“Không là tự nhiên mà tại thấy em chán ăn, hơn nữa một thời gian dài cần dùng đến cái đó.”

“Cái đó?”

Thành Trung mở tủ quần áo chỉ chỉ “bịch bông nhỏ”:

“Chính là mấy cái .”

Minh Ngọc bật :

“Anh để ý cả những chuyện đó ? Không thể tin .”

Thành Trung đóng tủ :

”Em quên trí nhớ phi thường . Những chuyện quan trọng đều nhớ.”

Minh Ngọc mỉm :

”Vậy con trí nhớ phi thường nhận là sắp tới giờ làm ?”

Thành Trung hôn lên trán Minh Ngọc một cái chạy vội xuống nhà.

Minh Ngọc ở tầng hai còn thấy tiếng của cùng ba Vinh.

“Ba ơi, con đặt b.o.m thành công nhé.”

“Bom gì?”

“Bom hẹn giờ đó ba. Chín tháng nữa là phát nổ. Ba sẽ chính thức thành ông ngoại.”

Thượng tá Vinh lớn:

”Vậy chiều nay về làm một con gà tẩm bổ cho Minh Ngọc nhé.”

Thành Trung gật đầu lia lịa:

làm con gà to một chút ba ạ.”

Thượng tá Vinh ngạc nhiên:

”Sao to?”

“Tại con tẩm bổ để chăm vợ nữa.”

Vừa tới cổng thì mùi hành phi của quán bánh cuốn đối diện bay tới, Thành Trung nhịn mà oẹ mấy cái.

“Hình như con ốm ba ạ. Mùi kinh quá.”

Nói xong, nín mà tiếp tục nôn khan.

Thượng tá Vinh lắc đầu:

“Không xong . Không ốm mà là nghén.”

Thành Trung ông với ánh mắt khó hiểu. Nghén? Tại nghén chứ? Không là Minh Ngọc mới là đang mang thai ?

Thượng tá Vinh vỗ vỗ lưng cho Thành Trung:

”Nhất định lúc ngủ con bé Minh Ngọc nó bước qua .”

Thành Trung một trận nôn khan liền giàn giụa nước mắt. Nếu đúng là thực sự thể nghén Minh Ngọc thì cũng cam lòng. Cái chuyện nôn oẹ thực sự đáng sợ. Nếu để cô gái của chịu cảnh thì sẽ đau lòng. Anh từ nay chỉ cần tránh xa hành phi một chút là .

_ _ _ _ _

Còn hơn hai tuần nữa là đến ngày dự sinh của Minh Ngọc nhưng Thành Trung công tác.

Thành Trung mời về học viện theo học để tham gia chuyện, giao lưu với học viên.

Minh Ngọc thấy lo lắng liền :

“Anh đừng lo. Còn những hơn hai tuần. Hơn nữa đồ đạc cho con em cũng chuẩn đủ cả mà.”

Thành Trung ghé sát bụng của Minh Ngọc:

“Đồng chí “Trung con” ở nhà ngoan nhé. Chờ ba về mới nhớ . Nếu dám khi ba về ba sẽ phạt đấy.”

“Trung con” ở trong bụng giọng quen thuộc liền phấn khích, đá mạnh một cái.

Thành Trung thấy gót chân bé xíu của con liền xoa xoa bụng Minh Ngọc:

“Nhớ đấy nhé. Phải chờ ba về.”

“Nhất định hai con sẽ chờ ba.”

Thành Trung ôm Minh Ngọc :

”Hai con ở nhà cố gắng nhé. Anh nhờ bác Nga tới đây để tiện chăm sóc cho em. Chắc lát nữa bác sẽ tới. Anh dọn phòng bên cạnh phòng hai vợ chồng cho bác .”

Minh Ngọc mỉm :

”Anh xuống nhà kẻo muộn.”

_ _ _ _ _

Thành Trung kết thúc buổi chuyện liền mở máy điện thoại. Có cuộc gọi nhỡ của thượng tá Vinh đồng thời tin nhắn của ông:

”Ba đưa Minh Ngọc bệnh viện. Có lẽ con bé sắp sinh. Con về thì thẳng đó nhé.”

Thành Trung vội vàng thuê xe về thành phố H để tiết kiệm thời gian. Ngồi xe lo lắng, liên tục với tài xế:

”Anh thể nhanh hơn ?”

Người lái xe :

 “Vợ chú đẻ mà gấp thế?”

Thành Trung gật đầu:

”Cô đưa đến bệnh viện .”

Nghe thấy , liền động viên:

“Đừng lo lắng quá. Xem vợ chú đẻ đầu, như thể mất tới tám tới mười hai tiếng cơ.”

Lâu như thế ?

Nếu thì thực sự cô sẽ chịu nhiều đau đớn.

Thật đáng sợ.

Có lẽ cần thêm “Trung con” nào nữa. Mới nghén vợ mấy tháng mà cảm thấy kinh hãi nhưng đó là gì so với việc hàng ngày cô đeo cái ba lô ngược trong một thời gian dài. Hiện giờ còn đang chịu những cơn đau dồn dập mà theo như mô tả của Tuấn Thành thì đó chính là đau tới mức “chết sống ”.

Thành Trung nhắm mắt . Hiện giờ chỉ thể cầu mong cho hai con bình an. Anh thực sự thể ở bên cạnh Minh Ngọc để cùng cô đón đứa con chào đời. Còn những hơn một tiếng đồng hồ nữa mới thể tới nơi...

_ _ _ _ _

Vừa trong bệnh viện Thành Trung vội vàng chạy cầu thang bộ lên tầng ba. Anh cảm thấy thể chờ thêm một phút nào nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chuyen-tinh-anh-linh-cong-binh/ngoai-truyen-3.html.]

Nhìn Thành Trung đến từ phía cầu thang thoát hiểm, Tuấn Thành bật :

”Chắc là nếu cánh thì cũng bay thẳng qua đường cửa sổ nhỉ?”

Thành Trung để ý mấy lời trêu chọc :

“Minh Ngọc thế nào ạ? Ba Vinh ?”

“Bác Vinh về nhà lấy sữa bột cho em bé. Vừa gấp quá mang tới.”

Thành Trung sốt ruột hỏi:

”Vậy còn Minh Ngọc?”

“Có bác sĩ Hương ở trong đó với cô . Theo báo cáo của y tá thì chắc cũng sắp sinh đó.”

“Vậy em thể ?”

“Tất nhiên. Bệnh viện quốc tế mà.”

Vừa lời Thành Trung liền đẩy cửa . Biết thế chẳng thèm ở ngoài chuyện với ông trai làm gì. Vợ đẻ mà ông làm bác sĩ bình chân như vại, thật đáng ghét.

Cô gái nhỏ của thật sự sức chịu đựng phi thường. Dường như cô đang cố chịu cơn đau, hét lớn. Bác sĩ Hương cùng hai y tá đang động viên cô, hướng dẫn cô hít thở đúng cách.

“Minh Ngọc.” Thành Trung gọi tên cô.

Nghe thấy giọng quen thuộc cô nở nụ :

“Hai con đang đợi ba.”

Thành Trung tới bên giường, nắm tay Minh Ngọc:

“Anh xin vì khiến hai con chờ lâu.”

Lúc dường như cơn đau tới đỉnh điểm, Minh Ngọc hét lớn, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thành Trung.

“Oe...oe...oe.”

Tiếng của đứa nhỏ làm Minh Ngọc vui mừng đến rơi nước mắt. Cô ngước Thành Trung thì thấy cũng từ khi nào.

Bác sĩ Hương mỉm , đưa đứa nhỏ tới cho Minh Ngọc:

“Con trai. Nhìn giống ba.”

Thành Trung cúi xuống hôn lên trán Minh Ngọc đó ghé đứa trẻ đang sấp cô:

”Cảm ơn hai con chờ ba về.”

Bác sĩ Hương gia đình nhỏ của Minh Ngọc :

”Ba đặt tên cho bé ? Cho bác để bảng tên.”

Thành Trung trả lời:

“Tên bé là Nguyễn Trung Quân.”

Bác sĩ Hương vui vẻ :

”Vậy chắc hẳn còn Ái Quốc.”

Thành Trung lắc đầu:

“Em thật sự sợ . Không chịu đau thêm một nào nữa.”

Lúc Tuấn Thành phòng, y tá giao Trung Quân cho .

Tuấn Thành mỉm :

”Em dâu vất vả . Thành Trung chăm sóc cho em dâu . Anh đưa bé con đồ nhé.”

Thành Trung gật đầu:

“Cảm ơn .”

Khi rời chỉ còn Minh Ngọc và Thành Trung, cô :

”Thật sự là chỉ sinh một Trung Quân thôi ?”

Thành Trung vuốt nhẹ mái tóc của Minh Ngọc:

“Đó là ý của . Ý em thế nào?”

“Dù cũng em. Có một buồn.”

Thành Trung bật :

”Nếu vợ thế, ngại góp chút công sức nhỏ nhoi để biến ước mơ của em thành hiện thực .”

“Ước mơ gì?”

“Ước mơ con cháu đầy nhà đó.”

Minh Ngọc trừng mắt:

 “Ý em là hai đứa.”

Thành Trung mỉm , hôn lên trán cô :

“Đó là chuyện của tương lai. Hiện giờ em nghỉ ngơi cho để còn phân xử cho và con nữa.”

“Phân xử chuyện gì?”

Thành Trung lớn:

“Chính là ai bên , ai bên trái.”

Minh Ngọc bật :

”Anh làm gì suất cạnh hai con mà đòi với trái.”

Thành Trung lắc đầu:

“Không chuyện đó. Ý là chuyện bình sữa cơ.”

Anh tiếp lời:

”Vợ ơi, massage sinh thì sữa mới nhanh về. Để giúp em nhé.”

Minh Ngọc vội vàng hất tay Thành Trung :

”Không cần. Em tự làm .”

Người nào đó mặt dày Minh Ngọc xoè hai bàn tay :

“Em xem, tay cũng rửa sạch . Em sinh xong vất vả như , cứ để .”

Minh Ngọc: “...”

GÓC CHÉM GIÓ:

Thành Trung gọi lớn: Thạch Cao, chờ một chút.

Thạch Anh: Anh mới gọi là gì cơ?

Thành Trung: Là Thạch Cao.

Thạch Anh: Tôi là Thạch Anh nha. Anh mở quán bán tào phớ ? Anh gọi còn khách nào dám tới quán nữa.

Thành Trung: Tôi xin , chỉ là nhớ . Tôi hỏi cái lý thuyết biến thành “thánh nhịn” trong mười chín chương đầu của bộ truyện là gì ?

Thạch Anh: À. Cái đó thì mời ghé quán tào phớ của để cụ thể hơn.

Thành Trung nghi hoặc nhưng vẫn đến quán. Tới nơi Thạch Anh đưa một bát tào phớ cho Thành Trung.

Thạch Anh: Giờ ăn hai thìa thôi.

Thành Trung lập tức làm theo.

Thạch Anh: Có thấy thèm ăn nữa ?

Thành Trung gật đầu.

Thạch Anh: Không ăn nữa trong vòng mười phút.

Sau mười phút, Thạch Anh hỏi: Trong mười phút thấy thèm ăn nữa ?

Thành Trung: Có. Tôi đang nghĩ xem tại ăn nữa và làm thế nào mới tiếp tục ăn tào phớ.

Thạch Anh: Tốt. Anh thành thật. Vậy giờ ăn liền năm bát cho .

Sau khi thấy Thành Trung ăn hết, Thạch Anh hỏi: Anh thấy thế nào khi ăn mỗi bát?

Thành Trung: Hai bát đầu thấy ngon. Bát thứ ba cũng tạm. Hai bát cuối thì no quá và thấy ngán.

Thạch Anh: Việc ăn năm bát tào phớ chính là Quy luật lợi ích biên giảm dần trong Kinh tế Vi mô. Ý nghĩa của nó chính là nên tiêu dùng một mặt hàng nào đó quá nhiều trong một thời gian ngắn.

Thành Trung gật gù: Cái đúng.

Thạch Anh: Bây giờ tới lý thuyết của . Giả sử hai yêu xảy chuyện đó hôn nhân, tới trường hợp sống thử nhé, nó tuân theo quy luật khác.

Thành Trung: Được.

Thạch Anh: Có hai trường hợp xảy . Một là thi thoảng lén lút làm chuyện đó dẫn tới cả ngày nghĩ ngợi giống như lúc nhịn ăn tào phớ mười phút . Tóm tập trung học tập, làm việc. Còn trường hợp là khi gặp hai tranh thủ hết sức thể giống như việc ăn năm bát tào phớ liên tiếp. Dần dần sẽ thấy chán , do đó cũng là .

Thành Trung bật : Không ngờ lý thuyết của cô cao siêu tới .

Thạch Anh: Quá khen.

Thành Trung: Cô thực sự là tiến sĩ kinh tế?

Thạch Anh: Tiến sĩ giấy mà thôi.

Loading...