CHUYỆN TÌNH ANH LÍNH CÔNG BINH - NGOẠI TRUYỆN 2

Cập nhật lúc: 2025-08-01 06:57:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghỉ hè năm thứ ba đại học, Minh Ngọc cùng các bạn trong lớp du lịch tại thành phố Q. Tại đây các sinh viên khoa Mỹ thuật Công nghiệp của đại học A sẽ tham gia vẽ tranh tuyên truyền bảo vệ môi trường biển.

Minh Ngọc đầu thấy biển là khi về mắt gia đình Thành Trung. Lúc đó cô căng thẳng tới mức còn tâm trí nào ngắm cảnh. Đến lúc Thành Trung đưa cô ngọn hải đăng thì trời tối. Hơn nữa đó cũng ngắm , và cô còn bận hôn mà.

Thật sự là ý tưởng . Vậy mà sáng mai bắt đầu vẽ tranh .

Minh Ngọc bộ dọc bờ biển ngắm cảnh để lấy chút cảm hứng.

Biển xanh, cát trắng, nắng vàng nhưng thiếu ai đó bên cạnh làm cô thật sự thấy trống trải.

Bỗng nhiên tiếng leng keng vang lên bên tai, Minh Ngọc vội vàng chạy lên vỉa hè.

Kem.

Nhất định mua kem ăn. Thành Trung kem dạo ở thành phố ngon. Biết ăn xong cảm hứng sáng tác.

Minh Ngọc lấy tiền từ trong ví :

”Chú bán cho cháu hai cây kem ạ.”

Người bán kem lên tiếng:

”Chỉ còn hai vị là chanh leo và dưa gang. Cô lấy loại nào?”

Sao trùng hợp ? Kem hoa quả thì cô thích vị chanh leo còn thích vị dưa gang:

”Chú bán cho cháu cả hai ạ.”

... giọng của bán kem vẻ quen thế nhỉ?

Lúc đàn ông tháo kính, kéo bỏ bộ râu giả:

”Nóng chết.”

Minh Ngọc mở to hai mắt:

“Thành Trung. Anh làm gì ở đây?”

Thành Trung vui vẻ đáp:

“Bán kem.”

“Anh về đây với em?”

Thành Trung híp mắt:

”Thế thì còn gì là bất ngờ nữa. Anh xin nghỉ phép trùng đúng lịch của lớp em.”

Lúc mấy em bé chạy tới mua kem Thành Trung đều tặng mà lấy tiền.

Minh Ngọc mỉm :

“Vậy bây giờ em ăn kem ?”

“Đương nhiên.” Thành Trung lấy kem vị chanh leo cho Minh Ngọc.

Thấy Minh Ngọc đưa kem tới miệng liền :

“Mười nghìn một cây kem.”

Minh Ngọc khựng :

”Sao xe ghi năm nghìn? Anh còn tặng cho mấy bạn nhỏ mà.”

“Vì bán kem siêu cấp trai nên tính giá cao hơn cho một Minh Ngọc thôi.”

Cái ưu đãi quả thực là cô nhận nha.

Minh Ngọc đưa mười nghìn cho Thành Trung :

“Kể ăn kem, ngắm mới hết mười nghìn là quá rẻ.”

Nghe thấy lời Thành Trung bỗng nhiên nghĩ giống như mấy con hổ gấu trong sở thú . Anh lớn:

”Anh nguy hiểm nên ngoài ngắm em còn thể sờ nhé.”

Sao tự nhiên lời lẽ mập mờ ? Sờ cái gì mà sờ?

Một lúc , Thành Trung trả xe cho bán kem dạo. 

“Anh hỏi chị dâu tương lai mới em đang ở đây. Vừa kịp lúc thấy em thì bán kem dạo nên mượn một chút để trêu em.”

Minh Ngọc chỉ mấy đạo cụ của Thành Trung:

”Nếu giả làm bán kem thì sẽ dùng nó làm gì?”

Thành Trung bật :

 “Định giả làm tên biến thái đuổi cho em chạy một vòng.”

“Anh nghĩ em đánh ?”

Thành Trung mỉm , giữ hai tay Minh Ngọc:

“Chạy nhanh, tay khoẻ bằng, em dùng chiêu gì để đánh ?”

“Dùng miệng hét chứ còn làm gì?”

Thành Trung liền cúi xuống hôn cô, Minh Ngọc cố gắng đẩy nhưng .

Ở nơi đông Minh Ngọc chút ngại ngùng hơn so với bình thường.

Thành Trung cô gái đang đỏ mặt vì hổ :

“Vị chanh leo ngon kém gì vị dưa gang. Lần tới nhất định sẽ mua kem vị .”

Minh Ngọc cúi gằm mặt, lời nào. là miếng ăn tới miệng thể rơi, mà miếng ăn trong miệng cũng thể cướp mất.

Thành Trung kéo tay Minh Ngọc:

”Đi. Lên thuyền ở đằng . Anh đưa em tới một nơi.”

Minh Ngọc du thuyền màu trắng dài tầm tám mét mặt:

”Là của khách sạn Thiên Nam ?”

Thành Trung gật đầu:

“Anh quyền sử dụng đến sáng mai.”

Minh Ngọc lo lắng. Cô rơi tình huống giống như hôm ở bệnh viện Hạnh Phúc :

”Em về khách sạn tối nay. Sáng mai em tham gia vẽ tranh .”

Thành Trung bật :

”Em yên tâm. Anh đưa em ngắm san hô và câu cá thôi. Hơn nữa đó còn chú lái tàu nữa mà.”

Minh Ngọc tươi :

”Vậy thì thôi.”

_ _ _ _ _

Bên trong du thuyền là gian đủ cho tầm tám với một phòng ngủ và một phòng khách. Bên trong phòng khách còn một góc đặt bếp, lò nướng và một dụng cụ làm bếp cơ bản.

Sau khi một lúc, Thành Trung dẫn Minh Ngọc trong phòng ngủ đưa cho cô một túi đồ:

“Em bộ đồ bơi nhé. Lát nữa chúng sẽ lặn biển ngắm san hô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chuyen-tinh-anh-linh-cong-binh/ngoai-truyen-2.html.]

Minh Ngọc tới đây liền háo hức. Chính là lặn biển dùng ống thở mà cô thường thấy TV ? Chắc chắn sẽ tuyệt, nhưng bỗng nhiên cô nhớ khả năng bơi của là quá :

”Em bơi giỏi lắm. Anh thể cho em một chiếc áo phao ạ?”

“Chắc chắn .” Thành Trung đáp .

“Anh chuẩn đồ bơi cho em từ khi nào ?”

“Đây là Thuỳ Dung đưa cho đấy. Trước khi tìm em ở bãi biển qua khách sạn lấy đồ.”

Chắc là Thuỳ Dung lấy trong vali của cô đây mà. Minh Ngọc vui vẻ phòng đồ, bộ đồ bơi của cô thuộc dạng kín cổng cao tường nên yên tâm. Khi mở túi đồ cô liền choáng váng.

Không là bộ đồ bơi dài tay trông như thợ lặn mà là một bộ đồ bơi dạng áo yếm kết hợp với váy màu đỏ. Trong túi đồ còn một tấm thiệp.

“Tặng bà đấy. Thấy chọn đồ ? Cẩn thận kẻo về khách sạn đó.”

là nét chữ của Thuỳ Dung nhưng về khách sạn là ý gì?

Minh Ngọc đồ xong liền choàng tạm khăn tắm cỡ lớn . Lúc Thành Trung chờ cô bên ngoài phòng ngủ. Anh cũng đồ xong.

Lần , khi áo cho Thành Trung, cô quá hồi hộp nên còn kịp ngắm . Lần thì . Có thể thoả thích.

Sao tự nhiên nghĩ tới tượng thánh David của Michelangelo nhỉ?

Không xong .

Hình như nghĩ bậy mặt nóng lên. Không hiện giờ đỏ nữa?

Thấy Minh Ngọc chớp mắt, Thành Trung mỉm :

”Áo phao để ở trong phòng . Em đó mặc luôn .”

Minh Ngọc phòng, cũng lập tức theo . Cửa phòng đóng , Thành Trung tiến tới bên cạnh cô. Anh cầm áo phao :

“Em bỏ khăn choàng bên ngoài để mặc giúp em.”

Minh Ngọc lắc đầu.

Thành Trung bật :

”Là mặc áo chứ cởi áo.”

“Không manh động nhé.” Minh Ngọc bỏ khăn tắm bên ngoài .

Nhìn cô gái nhỏ mặt, mắt Thành Trung tối sầm . Làn da cô trắng hồng, xương quai xanh tinh tế, eo nhỏ, chân thon dài...

Không thấy Thành Trung gì Minh Ngọc ngượng ngùng:

”Trông em giống quả ớt đúng ?”

Thành Trung vẫn hồn. Chẳng trách lúc đưa túi đồ Thuỳ Dung : ”Hai đừng quên việc chính là lặn biển đó.”

Thật sự đang nghĩ tới chuyện khác .

Minh Ngọc đưa tay định cầm lấy áo phao từ trong tay , liền thuận thế nắm lấy tay cô, kéo cô lòng.

Minh Ngọc nhỏ giọng:

“Em ngắm san hô.”

Thành Trung mỉm :

”Anh chỉ ôm em một lát thôi.”

Minh Ngọc gật đầu.

Cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể hai ngừng tăng lên. Không tại bộ đồ màu đỏ làm cho ảnh hưởng đấy chứ? Sao tự nhiên cô nghĩ giống như tấm vải đỏ trong trận đấu bò ở Tây Ban Nha . Tốt nhất là im động đậy để tránh kích động “con bò” nào đó.

Thành Trung cúi cô gái ngoan ngoãn trong lòng:

“Em sợ làm bậy?”

Minh Ngọc lắc đầu:

“Em tin tưởng .”

Câu sức nặng ngàn cân, nó giúp tỉnh táo hơn nhiều. Cũng may Thành Trung khả năng khắc chế bản . Anh , nhặt áo phao lên mặc cho Minh Ngọc:

“Mặc ngay để em ngoài .”

Minh Ngọc mỉm :

“Ôm làm ấm khi xuống nước.”

_ _ _ _ _

Khung cảnh biển thật sự ấn tượng. Nắng chiếu xuyên qua làn nước mát tạo nên những vệt sáng những rặng san hô. San hô lay chuyển bởi sóng nước trông giống như những dải lụa với đủ sắc màu. Thi thoảng còn những chú cá nhỏ bơi tới. Minh Ngọc đưa tay trêu chọc mấy chú cá, mặt hiện lên ý . Những hình ảnh cô sẽ ghi nhớ để ngày mai tái hiện chúng trong tranh vẽ.

Thành Trung luôn bơi bên cạnh Minh Ngọc, thấy sự vui vẻ của cô cảm thấy hạnh phúc. Cũng may kế hoạch du lịch của lớp cô từ sớm nên mới thể mặt ở thành phố Q đúng dịp . Lần khi Minh Ngọc cùng ba Vinh đến đây đưa cô chơi nhưng cô và ba ở đây một ngày đang là đầu năm nên tiết trời lạnh, thể ngắm san hô .

Lúc hai bơi gần mười lăm phút. Thành Trung hiệu cho Minh Ngọc chuẩn lên bờ. Vừa bơi đến một mỏm đá. Anh lên kéo Minh Ngọc lên chân .

Cái tư thế cũng thật là kỳ cục. Hai ướt nhẹp mà Minh Ngọc còn lên chân Thành Trung như khiến cô khỏi đỏ mặt.

Cô liền tụt xuống bên cạnh Thành Trung:

”Như thế thoải mái hơn.”

Thành Trung bật :

”Đồ ngốc. Ở đây vỏ hà, sợ em đau nên mới bế em như .”

“Không cần . Da em dày.”

“Có thật ?”

Minh Ngọc gật đầu lia lịa.

Thành Trung mỉm :

“Vậy mà mặt đỏ lên kìa.”

Cũng tại cái tư thế quá mật . Cô thể thích ứng nổi nên lập tức xuống bên cạnh nhưng hiện giờ thì cảm nhận thế nào là vỏ hà .

chỗ êm tìm chỗ “gai gai” để .

Thành Trung bỏ áo phao khỏi của Minh Ngọc:

“Ngồi đây nghỉ một lát mười phút nữa chú Bình sẽ đưa thuyền tới đón chúng . Anh sợ bơi quá lâu em chịu .”

“Cảm ơn .”

“Anh đang bí ý tưởng khi tới. Anh giúp như thưởng ?”

Minh Ngọc mỉm , vòng tay qua cổ Thành Trung đặt lên môi một nụ hôn.

Thành Trung nhoẻn miệng :

”Hình như em rét.”

Không đợi Minh Ngọc trả lời liền bế cô lên đùi :

”Làm ấm một chút khi lên thuyền nào.”

Nói xong, cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn chất chứa bao nhớ nhung của trong đó. Anh công tác nên xa cô cả tháng trời. Cũng may theo cô đến đây nếu sẽ chờ thêm mấy ngày nữa mới ôm cô gái nhỏ trong lòng như .

Lúc chuẩn khởi động du thuyền đón chủ nhỏ cùng vợ tương lai thì thấy hai đang bận. Chú Bình , cảm thán một câu:

là tuổi trẻ. Xem lát nữa món hàu nướng và cháo hàu do bà chủ dặn chuẩn đất dụng võ . Có lẽ nên lái tàu với tốc độ rùa bò để đánh động hai họ, đồng thời cho chủ thêm thời gian.”

Loading...