CHUYỆN TÌNH ANH LÍNH CÔNG BINH - CHƯƠNG 19

Cập nhật lúc: 2025-08-01 06:54:36
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành Trung đưa Minh Ngọc tới ngọn hải đăng thành phố Q.

Vừa tới nơi, hải đăng hiện sừng sững như gác biển khổng lồ, đối lập với vẻ mạnh mẽ đó là giàn hồng leo cổ thụ bên chân ngọn hải đăng.

Tiếng sóng vỗ rì rào, mùi hoa hồng thoang thoảng khiến cho những đến nơi đây gác những bộn bề lo toan để hoà khung cảnh lãng mạn .

Từ ngọn hải đăng xuống, cảnh thành phố Q về đêm thực sự làm cho choáng ngợp.

Ánh đèn lung linh với đủ sắc màu khiến Minh Ngọc thể rời mắt.

Cô ngước mắt Thành Trung:

“Anh em ngắm khung cảnh tuyệt vời nên mới đưa em tới đây?

“Chỉ là ở riêng với em một lát thôi.”

Nói xong, liền ôm cô:

”Thấy yêu ở bên cạnh mà thể ôm lòng cảm thấy khó chịu.”

Minh Ngọc nép trong n.g.ự.c :

“Sao bỗng nhiên sức chịu đựng của đồng chí Thành Trung kém như ?”

“Anh nữa. Có lẽ vì em đến nhà khiến cho sinh ảo giác em là của .”

Cô mỉm :

“Đó là ảo giác. Minh Ngọc là của Thành Trung.”

Dưới ánh đèn, Minh Ngọc thể thấy mắt của Thành Trung đỏ lên:

”Anh ?”

Thành Trung ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng:

“Anh thực sự vui. Vui vì em đến, trở thành một thành viên trong gia đình .”

Minh Ngọc nhón chân hôn nhẹ lên môi Thành Trung:

”Em cũng vui. Vui vì em thực sự bước thế giới của .”

Thành Trung cúi hôn lên môi cô. Nụ hôn khác hẳn với nụ hôn của Minh Ngọc. Mãi tới khi hô hấp của cô trở nên khó khăn mới dừng . Nhìn mặt cô ửng đỏ, Thành Trung mỉm :

”Hôn đánh dấu đầu tiên em về quê chồng.”

Con , thực sự thể khiến cảm động quá năm phút mà. Nếu Thành Trung chút “lưu manh” thì cũng chẳng sai .

_ _ _ _ _

Trên đường về, Minh Ngọc hỏi Thành Trung:

“Em tò mò một chút, tại chọn trở thành một lính công binh?”

Thành Trung mỉm :

”Cái lẽ là do duyên phận. Duyên trời định là em sẽ gặp .”

Minh Ngọc bĩu môi:

“Đừng xạo. Không tin.”

”Em nhớ ba Vinh kể em tới nhà lúc nhỏ ?”

Minh Ngọc khẽ gật đầu.

“Sau khi cô bé đó và ba rời , hỏi ba Tuấn vì một em bé như theo ba của ở một nơi cố định giống như , chị Thiên Trang, và Tuấn Thành. Ba Tuấn , vì ba của cô bé là một lính công binh giỏi nên thường điều động một nơi để tham gia rà phá b.o.m mìn. Còn cô bé đó vì mất sớm nên chỉ thể theo ba. Từ đó bắt đầu để ý đến những tin tức về rà phá b.o.m mìn TV. Anh cũng thấy hậu quả của b.o.m mìn chiến tranh tại nước thực sự nặng nề. Lúc đó chỉ nghĩ nếu như cũng giống như chú bộ đội hôm đó tới nhà sẽ giúp ích cho xã hội hơn. Anh học quản trị kinh doanh vì thực sự khả năng tính toán tiền bạc cho lắm.”

Minh Ngọc mỉm :

”Khả năng tính toán tiền bạc của thì em nghĩ là kém . Em thấy mấy mua đồ trong siêu thị, khi thấy trọng lượng của hoa quả cân điện tử, lẩm nhẩm một con . Sau em để ý đó chính là giá tiền của món đồ.”

Thành Trung bật :

”Đấy chỉ là sở thích tính nhẩm thôi.”

Sở thích?

Sở thích thật sự là đáng sợ. Không lúc mua sắm là để thư giãn ? Não bộ cũng cần nghỉ đó.

“Vậy đó lớn lên làm gì?”

Thành Trung mỉm :

“Anh nghĩ sẽ trở thành kiện tướng quốc tế.”

Minh Ngọc khẽ “ồ” lên một tiếng.

“Năm bốn tuổi, một nước ngoài tới khách sạn gia đình tại thành phố . Người đó bày một thế cờ và ngẫm nghĩ. Hình như bác đang cho tay trái chơi với tay . Tay trái cầm quân đen. Tay cầm quân trắng. Anh theo tới khách sạn thấy liền nhận quân đen. Kết quả là hoà bác .”

Minh Ngọc sang Thành Trung bằng vẻ ngưỡng mộ.

Sau xem tên trong danh sách tại quầy lễ tân mới đó tên Kramnik.

“Kramnik? Có là kiện tướng Nga ?”

Thành Trung gật đầu.

Minh Ngọc thể thêm lời nào. Khi đó mới chỉ bốn tuổi. Nếu thực sự theo con đường đó lẽ thành tích của dạng .

Cứ cho là đó nhường vì là một đứa trẻ nhưng đó lẽ là khi thấy tiềm năng trong con của Thành Trung.

Thành Trung mỉm :

”Bàn cờ vua mạ vàng đó là do bác tặng. Bác để khi rời và gửi kèm một lá thư cho .”

Minh Ngọc chống cằm suy nghĩ:

”Em một thắc mắc, hai chuyện với bằng tiếng Anh ?”

Thành Trung lắc đầu:

“Tiếng Nga.”

Minh Ngọc ngạc nhiên:

“Anh tiếng Nga năm bốn tuổi?”

“Ba Tuấn dạy .”

Minh Ngọc lẩm bẩm:

“Năm bốn tuổi em chỉ quấy ba Vinh thôi.”

Thành Trung bật :

“Năm mười tám tuổi thì bắt đầu quấy .”

Minh Ngọc Thành Trung :

“Món quà quý như cho Tuấn Thành.”

“Anh đặt làm bộ khác giống như thế. Bộ sẽ mang tới nhà của hai đứa . Anh Thành chơi cái gì cũng thể thắng , chỉ riêng cờ vua là từng thắng nên mới món đồ đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chuyen-tinh-anh-linh-cong-binh/chuong-19.html.]

Nói đến đây Thành Trung lớn:

”Những thứ quan trọng với , dễ gì mà giao cho khác .”

Thật sự ngờ Thành Trung cũng thể ‘lươn lẹo’ đến .

Minh Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì liền sang Thành Trung:

”Anh vẫn luôn nghĩ tới cô bé con đến nhà lúc nhỏ. Anh thích cô bé đúng ?”

Thành Trung bật . Đang yên đang lành định gây gổ với ?

Nếu là thích nhất định Minh Ngọc sẽ tơ tưởng đến cô gái khác. Còn nếu thích nhất định cô sẽ bé con đó chính là cô. Thôi thì cứ trả lời là thích . Dù với bé con đó cũng chỉ là chút ấn tượng mà thôi.

“Không thích. Anh chỉ nhớ thôi.”

Minh Ngọc lên giọng:

“Vậy là thích đúng ?”

Thành Trung gật đầu, “Ừ” một tiếng.

“Vậy là thích em. Cô bé đó là em mà.”

Thành Trung nhẹ nhàng :

”Anh thích em lúc còn bé xíu nhưng yêu em của hiện tại.”

Minh Ngọc mấy lời liền mềm nhũn, vốn dĩ định trêu một chút cho quên bên cạnh là một siêu trí tuệ nhưng xem .

Hai xuống xe, Thành Trung nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc còn đang bay loạn của Minh Ngọc hôn lên môi cô:

”Em lên phòng . Ngủ ngon nhé.”

Minh Ngọc mỉm :

”Ngủ ngon.”

Thượng tá Vinh dạo quanh khu nghỉ dưỡng liền trông thấy cảnh . Ông khỏi cảm thán:

“Khéo tao cũng sắp lên lẹo giống mày Milo ạ.”

Vừa định rời thì Thành Trung lên tiếng gọi:

“Ba.”

Thượng tá Vinh bật . Sao tụi nó hôn thấy trốn nhỉ? Còn thằng hôn con gái ông mà nó tỉnh bơ như ?

Bội phục. Bội phục.

Thành Trung lấy một túi đồ từ xe đưa cho thượng tá Vinh:

”Đây là túi chườm nóng thảo dược giảm đau nhức ở bàn chân. Con thấy ba mỗi khi trời lạnh vết thương tái phát nên mua tặng ba cái . Ở thành phố Q ban đêm lạnh con sợ ba sẽ đau. Con hướng dẫn Minh Ngọc , ba cứ đưa cho em .”

Nói xong, Thành Trung mỉm :

“Con quên mất đưa cho Minh Ngọc cầm lên.”

Thượng tá Vinh lớn. Mải hôn như thì còn nhớ gì chứ. thôi, ông cũng chẳng lão già hiểu chuyện, bọn trẻ thương yêu như tất nhiên là mừng .

Thượng tá Vinh nhận món đồ từ tay Thành Trung :

”Cảm ơn con lo cho sức khoẻ của ba.”

“Ba thật khoẻ mạnh để còn chơi với cháu ngoại nữa.”

Cái gì? Cháu ngoại ?

Sao đang yên đang lành cháu chắt gì ở đây. Coi chừng ba mày lên huyết áp đó nha.

Thành Trung như thấy suy nghĩ của thượng tá Vinh, vội vàng trấn an:

“Ý con là mấy năm nữa.”

Thượng tá Vinh thở phào nhẹ nhõm.

Mày cứ doạ ba thế sống thọ cũng khó đấy con ạ.

_ _ _ _ _

Minh Ngọc học hết kỳ một năm thứ ba đại học thì trường của cô bỗng nhiên đổi quy chế, cho phép sinh viên khoa Mỹ thuật Công nghiệp thể nghiệp sớm hơn nửa năm nếu như thành tất cả các tín chỉ.

Khỏi Thành Trung mừng đến rớt nước mắt. Anh chuyên tâm chăm sóc cho sự nghiệp học hành của cô gái nhỏ. Thành Trung tự an ủi bản , dù cũng là đầu tư cho tương lai, thể sớm rước nàng về dinh ngày nào mừng ngày đó.

Lúc Minh Ngọc cũng tạm gác công việc tại nhóm của GREY D để tập trung cho việc học tập. Vì GREY D là công tư phân minh nên Minh Ngọc nhận lời trở làm việc khi nghiệp đại học.

Ba Tuấn, Kim Phụng cùng ba Vinh cũng sớm chọn ngày lành tháng để tổ chức lễ cưới cho hai .

Ngày cưới sẽ diễn lễ nghiệp một tháng nên ngoài việc học tập Minh Ngọc cũng lên kế hoạch tự tay thiết kế mẫu váy cưới cho .

Nhìn bản thiết kế váy cưới giấy, Thành Trung mỉm :

”Anh thực sự mong đến ngày thấy em trong bộ váy cưới .”

Bỗng nhiên nhớ điều gì nên ghé sát tai Minh Ngọc thì thầm:

“Váy sâu quá nhỉ? Anh sợ cái nốt ruồi xanh sẽ lộ đó.”

Minh Ngọc thấy lời liền phản bác:

“Nó lộ . Nó ở chỗ khác cơ.”

Thành Trung bật :

”Anh xem nào. Chẳng lẽ tính sai toạ độ.”

Minh Ngọc điên tiết cầm thước vẽ trong tay đánh cho Thành Trung một trận. Thành Trung chạy khắp phòng:

”Đến lúc đó sẽ thôi. Em cũng chỉ trốn hơn một tháng nữa.”

Tuấn Thành và Thuỳ Dung mua đồ ăn tới thăm nhà riêng của Thành Trung vì hôm nay Minh Ngọc cũng đến để thiết kế váy cưới.

Chứng kiến một màn , trong lòng Tuấn Thành khỏi cảm thán. Thằng em của đúng là thánh nhịn. Minh Ngọc cũng thật là...

Haiz... nghĩ tới đây Tuấn Thành nhận cũng “thần thánh” chẳng kém gì Thành Trung. Chẳng chính là xử nam hai mươi chín tuổi .

BÀN TAY VÔ HÌNH

Ông nội Thành Trung: A lô, chú Phát ?

Hiệu trưởng đại học A: Vâng. Anh Thiên Minh.

Ông nội Thành Trung: Nghe khoa Mỹ thuật Công nghiệp trường chú nghiệp sớm như mấy khoa khác.

Hiệu trưởng đại học A: Vâng. Từ xưa đến giờ vẫn . bọn em cũng đang xem xét đổi. Mà chuyện gì ?

Ông nội Thành Trung: Cũng gì. Chỉ là cháu dâu tương lai đang học ở đó. Nếu thể thì các chú làm nhanh lên một chút.

Ông nội Thành Trung tiếp: Bọn đang định liên kết với trường đại học để tuyển dụng nhân sự ngành du lịch và cho phép sinh viên đến thực tập tại một khách sạn trong hệ thống. Trường đại học A cũng đang trong danh sách đó.

Hiệu trương đại học A lập tức hiểu ý: Em sẽ sớm đưa câu trả lời khiến hài lòng.

Quả nhiên đầy một tuần, quyết định điều chỉnh quy chế dán tại bảng thông báo của đại học A.

Loading...