CHUYỆN TÌNH ANH LÍNH CÔNG BINH - CHƯƠNG 18

Cập nhật lúc: 2025-08-01 06:53:44
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành Trung bế Minh Ngọc trong phòng ăn. Anh tự tay chuẩn món cơm rang Dương Châu khi đón Minh Ngọc.

Anh cô:

”Em tại bữa ăn đầu tiên ở nhà riêng của hai đứa là món ?”

Minh Ngọc khẽ lắc đầu. Anh thừa thích món đậu Hà Lan trong món cơm rang Dương Châu nhưng vẫn làm.

Thành Trung mỉm :

“Vì cuộc sống chắc chắn sẽ nhiều thứ giống như món cơm rang . Có những thứ em thích, cũng những thứ em thích. Chỉ cần ở bên cạnh, chắc chắn sẽ chia sẻ cùng em, bảo vệ cho em, giống như cách nhặt những hạt đậu Hà Lan khỏi món cơm rang .”

Thật ngờ điều ẩn chứa phía món cơm rang Dương Châu ngày hôm nay là như

“Có ở bên cạnh, em sẽ vượt qua hết. Em sẽ ăn món cơm cần nhặt hạt đậu hộ em . Chỉ cần đừng cho nữa là .”

Thành Trung bật :

”Nhất trí. Anh thể là em đang đói.”

Sau khi ăn cơm tối xong, Thành Trung dẫn Minh Ngọc trong một phòng ngủ ban công hồ trung tâm:

”Em thử xem nhận điều gì ?”

Minh Ngọc ở ban công xuống hồ:

“Em thấy ghế đá cạnh cây lộc vừng. Hình như đây là chỗ bọn .”

Thành Trung ôm lấy cô từ phía :

”Là chỗ bọn , cũng là nơi đầu tiên hôn em.”

Minh Ngọc :

”Thật hôm đó em cũng định hôn , chỉ là làm thôi.”

“Vậy đền bù cho em ? Để cho em chủ động.”

Minh Ngọc xoay , mỉm :

”Vậy bọn xuống đó nhé. Em sẽ mua kem cho .”

“Không cần .”

Vừa dứt lời Thành Trung liền bế Minh Ngọc lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, thì thầm bên tai cô:

“Bây giờ em thể chủ động hôn .”

Minh Ngọc mặt đỏ tía tai, nhắm tịt hai mắt. Làm gì cái kiểu chủ động hôn Thành Trung ở trong cái khí mập mờ đáng sợ chứ. Vừa thẳng ban công của phòng ngủ để ngắm cảnh đêm, đến cả đèn trong phòng cũng bật nữa, chỉ ánh sáng từ bên ngoài chiếu .

Không thấy bên động tĩnh gì, Thành Trung bật :

”Nếu để giành quyền chủ động thì sẽ làm gì nhé.”

Sao giọng mà lời vẻ đe dọa nhỉ?

Minh Ngọc liền vội vàng vòng tay qua cổ Thành Trung, đặt lên môi một nụ hôn. Thường thì luôn là chủ động, cô chỉ thuận thế theo mà thôi nên Minh Ngọc cũng chỉ hôn như chuồn chuồn lướt nước .

“Em theo luyện tập lâu như mà vẫn nhớ cách hôn em?”

Minh Ngọc đỏ mặt:

“Như ?”

Thành Trung ghé sát tai cô, bằng giọng trầm thấp:

“Anh nhiều hơn thế.”

Nghe những lời , Minh Ngọc liền nổi da gà.

“Thành Trung, em… em nghĩ là bọn nên ăn kem.”

Đang lúc gay cấn tự nhiên Minh Ngọc đổi chủ đề khiến Thành Trung bật . Tất nhiên hiểu cô gái của còn sẵn sàng. Mặc dù nhịn nhiều thành quen nhưng Thành Trung vẫn trêu chọc cô thêm một chút.

“Tại ăn kem?”

“Vì… vì bỗng nhiên em thấy thèm.”

“Thế cũng bỗng nhiên thấy thèm thứ gì đó thì ?”

Minh Ngọc lắc đầu:

”Thứ … để ?”

“Không .”

“Tại ?”

“Nó sẽ hỏng mất.”

Minh Ngọc tròn mắt ngạc nhiên. Hỏng. Cái gì hỏng chứ?

Thành Trung gõ nhẹ lên trán của Minh Ngọc:

“Ngốc ạ. Thứ cũng giống em. Chính là kem đó. Anh đặt họ mang lên . Chắc năm phút nữa là đến nơi.”

Vừa kéo Minh Ngọc dậy:

”Còn mau rời giường. Nếu thứ là kem .”

Minh Ngọc Thành Trung :

“Cảm ơn .”

Thành Trung mỉm . Quả thực cô gái nhỏ của , quá nhiều kiềm chế bản . Có lẽ từ giờ ở cùng Minh Ngọc trong những gian riêng tư như thế , tránh cho con thú trong trỗi dậy. Nếu còn tiếp tục nhiều như nữa e rằng nhiều thứ sẽ hỏng thật chứ chẳng chơi.

_ _ _ _ _

Tết năm đó là đầu tiên Minh Ngọc tới nhà của Thành Trung tại thành phố Q.

Dù vẫn gia thế của gia đình Thành Trung “dạng ” nhưng Minh Ngọc vẫn chút choáng váng.

Đứng cổng nhà Thành Trung, hồi hộp xen lẫn với căng thẳng khiến cho tay Minh Ngọc ướt đẫm mồ hôi.

Thành Trung điều đó liền trấn an cô:

“Em đừng lo lắng. Mọi trong gia đình đều yêu quý em. Hơn nữa, ba Vinh cũng ở đó nữa.”

Ba Vinh? Không ba năm nay trực hết mồng ba nên thể cùng cô ?

Bỗng nhiên cổng mở mặc dù Thành Trung và Minh Ngọc bấm chuông. Người mở cổng là Kim Phụng:

 “Hai đứa còn mau nhà.”

Nói xong, bà sang Thành Trung:

 “Anh định để con bé nắng thế ? Anh xót nhưng xót .”

Thành Trung :

“Bọn con còn kịp nhấn chuông mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chuyen-tinh-anh-linh-cong-binh/chuong-18.html.]

Lúc Minh Ngọc cúi đầu, lễ phép :

“Cháu chào bác.”

Mẹ Kim Phụng mỉm :

”Đây là lúc nào chứ. Phải gọi là nhớ .”

Nói xong, bà cầm túi hoa quả từ tay Minh Ngọc đưa cho Thành Trung:

”Anh tự mang hết đồ . Minh Ngọc nhà với . Nhanh cho khỏi nắng.”

Minh Ngọc mỉm :

”Dạ ạ.”

Thành Trung cầm túi hoa quả tay khỏi suy nghĩ. Có khi nào sắp cho rìa ?

_ _ _ _ _

Vì về nhà đúng giờ ăn cơm trưa nên khi rửa chân tay xong Minh Ngọc và Thành Trung liền bếp giúp dọn bàn ăn.

Hôm nay đích Kim Phụng và chị Thiên Trang bếp. Hai chuẩn nhiều món ngon làm từ hải sản.

Sau khi đồ ăn dọn hết lên bàn, Thành Trung liền mời ông bà nội, ba Tuấn, ba Vinh, và Tuấn Thành xuống phòng ăn.

Ông nội cầm ly rượu lên :

“Uống mừng Thành Trung và Minh Ngọc nào.”

Cả nhà lập tức nâng ly:

“Cạn ly.”

Lúc Minh Ngọc định nhấp môi, Thành Trung liền giữ tay cô :

“Để uống em.”

Minh Ngọc mỉm :

Một chút thôi. Không .”

Lúc Thành Trung cầm lấy ly rượu.

Tuấn Thành thấy bật :

“Em dâu để Thành Trung uống . Anh nghĩ nó sợ em say làm càn mà sợ em say nó làm bậy đó.”

Mặt Minh Ngọc đỏ bừng.

Mẹ Kim Phụng , gắp một miếng chả mực trong bát của Minh Ngọc:

“Con ăn .”

“Con cảm ơn .”

Thiên Trang đưa cho Minh Ngọc một cốc nước ngọt:

“Em uống cái thì Thành Trung giành với em .”

Minh Ngọc nhận ly nước ngọt từ tay Thiên Trang:

“Cảm ơn chị.”

Thiên Trang Minh Ngọc :

”Từ hôm Thành Trung đến xin học là chị thích em. Chứ nó từ tới giờ xuất hiện ở trung tâm tiếng Anh của chị bao giờ .”

Nói xong cô liền híp mắt:

“Thành Trung một khi đặt mục tiêu, nhất định nó sẽ làm bằng . Chị hy vọng sự ‘quyết liệt’ của nó làm em sợ.”

Nghe tới đây mặt Minh Ngọc ửng đỏ, cô nhớ hồi hai mới quen . Quả thực tốc độ nhanh như tên lửa của Thành Trung làm cô lo lắng.

Lúc ba Tuấn lên tiếng:

“Thành Trung nhà kể cũng quyết liệt thật. Tấn công mặt trận.”

Thành Trung , đỏ mặt.

Ông nội bật :

“Anh Tuấn Thành Trung nó làm nũng con bé Minh Ngọc . Hôm ở căn nhà cổ, còn tưởng là hoa mắt. Không ngờ thằng cháu nội nhà khá .”

Ba Vinh mỉm :

”Cháu thì thấy nhiều lắm . Chỉ là tụi nó gì thôi. Lắp hẳn mấy cái camera từ trong nhà đến cổng luôn đó bác.”

Ba Tuấn bật :

“Chú sợ thằng Trung đến ?”

“Em sợ. Em sợ Minh Ngọc chống nổi vẻ trai của Thành Trung mà thôi.”

Lúc Tuấn Thành lớn:

”Chú thực sự lo lắng quá . Em dâu của cháu mê hoặc bởi mấy thứ đó . Minh Ngọc bản lĩnh lắm đó.”

Qua lời của Tuấn Thành, ba Tuấn thể hình dung những “ấm ức” mà con trai chịu. Xem Minh Ngọc cũng nguyên tắc kém gì ba của cô, chừng vẻ ngoài xinh ngoan ngoãn nhưng bên trong là một Tiểu Diệt Tuyệt. Thật tội nghiệp cho thằng con trai hai mươi mấy tuổi đầu mới đến mùi yêu đương.

Ông Thành Trung và Minh Ngọc mỉm :

“Hiện giờ tình cảm của hai đứa . Sẵn tiện mặt cả nhà, ngày mai lên phường đăng ký kết hôn luôn .”

Thành Trung mỉm , nắm tay Minh Ngọc:

“Để ba. Minh Ngọc còn nhỏ. Em vẫn còn đang học.”

Thằng , mà ba thấy mày như ? Được . Tự mày thì tự chịu nhá. Ba mở lời mà còn từ chối.

_ _ _ _ _

Sau khi dùng xong bữa tối, Thành Trung gọi taxi cùng Minh Ngọc và ba Vinh tới một căn hộ nghỉ dưỡng thuộc hệ thống khách sạn Thiên Nam do đó thượng tá Vinh từ chối ở biệt thự. Dù cũng là đầu Minh Ngọc tới nhà Thành Trung, mặc dù ai cũng yêu mến Minh Ngọc nhưng hai ba con cô ở sẽ gây nhiều xáo trộn.

Đứng cửa căn hộ, Thành Trung với thượng tá Vinh.

”Ba thể cho con mượn Minh Ngọc một lát ? Con đưa em đến một nơi.”

“Nhìn hai đứa tình cảm như , ba cũng chẳng giữ nó , nhưng cũng đừng về muộn quá.”

Thành Trung mỉm :

“Con cảm ơn ba.”

Minh Ngọc liền vẫy tay tạm biệt ba Vinh:

“Con một lát ba nhé.”

Nhìn Thành Trung nắm tay Minh Ngọc rời , thượng tá Vinh cảm thán một câu:

”Sao càng càng thấy hai đứa nó giống như đôi sam nhỉ?”

Loading...