CHUYỆN TÌNH ANH LÍNH CÔNG BINH - CHƯƠNG 17

Cập nhật lúc: 2025-08-01 06:52:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành Trung đến đón Minh Ngọc tại văn phòng để cùng ăn lẩu với Thùy Dung thì bắt gặp một cô mẫu trẻ đang to tiếng với Minh Ngọc.

“Cô là Minh Ngọc đúng ? Cô chính là bạn gái của GREY D?”

Minh Ngọc mỉm , nhẹ nhàng :

”Chắc hiểu lầm gì . Tôi bạn trai. Hơn nữa chúng cũng sắp kết hôn .”

mẫu lên giọng:

”Cô lừa ai chứ? Nếu cô chen thì GREY D bỏ rơi .”

Minh Ngọc thu dọn đồ đạc:

“Chuyện của Dũng và cô liên quan gì tới . Mong hai thể tự giải quyết. Hiện giờ bạn trai lẽ đang chờ ở ngoài, xin thứ thể tiếp chuyện cô lâu .”

Minh Ngọc định rời thì cô mẫu giữ tay cô :

“Cô ở làm cho rõ chuyện .”

Lúc Thành Trung lên tiếng:

”Không bạn gái rõ ràng với cô .”

Minh Ngọc về phía Thành Trung:

“Đi thôi. Em đói . Kệ cô .”

mẫu trẻ bật :

“Cũng trai đó. tin trai thể mài mà ăn . GREY D điều kiện như chẳng lẽ cô d.a.o động.”

Thành Trung đưa một tấm danh cho cô mẫu trẻ:

”Lúc nào cô tới hệ thống khách sạn , chỉ cần hâm mộ của Minh Ngọc, nhất định gia đình sẽ giảm giá cho cô.”

mẫu tên khách sạn Thiên Nam liền giật . Nói như thì GREY D mà cô theo đuổi bấy lâu làm gì cửa so với trai . là bên ngoài trai, bên trong nhiều tiền mà.

Chỉ tiếc rằng cô mắt như mù, lẽ nên thể hiện một chút gây ấn tượng hơn với trai . Chẳng mấy giàu vẫn yêu như áo .

_ _ _ _ _

Trên đường đến chỗ hẹn với Thùy Dung, Thành Trung , nắm tay cô gái nhỏ.

”Sắp kết hôn ?”

Minh Ngọc cảm thấy mặt nóng bừng, chẳng qua cô chỉ cho thêm phần thuyết phục thôi ai mà ở ngoài hết như chứ:

“Anh tập trung lái xe .”

Thành Trung đưa tay chỉnh gương chiếu hậu để rõ gương mặt của phía :

”Mặt đỏ lên kìa.”

Minh Ngọc trốn phía lưng :

“Em chỉ cho cô sợ thôi.”

Thành Trung đưa tay nắm lấy tay Minh Ngọc:

thật sự kết hôn . Em học cho nhanh lên.”

“Em cũng cố gắng để nợ môn đó chứ nhưng trường em rút ngắn thời gian học .”

Thành Trung lớn:

”Rút ngắn thời gian học ? Thực sự em ‘máu’ cưới hơn cả đó.”

Lần thì Minh Ngọc đỏ mặt vì hổ nữa mà đỏ mặt vì tức giận. Cái gì mà ‘máu hơn’. Cô đây chỉ đang đến quy chế của nhà trường thôi chứ. Rõ ràng là đề cập đến chuyện mà.

Minh Ngọc rút tay khỏi tay Thành Trung:

“Anh lái xe cho nó cẩn thận . Em ‘ăn đường’ .”

Thành Trung nhận cô gái phía đang tức giận, làm hòa:

“Là ‘máu’ hơn. Được ?”

Minh Ngọc bật :

”Nói thế còn .”

Bỗng nhiên Minh Ngọc nhớ tới cảnh Thành Trung đưa danh khách sạn cho cô mẫu:

“Anh thường xuyên đưa danh cho ? Mà lúc nãy em thấy giống như lấy tiền đè .”

Thành Trung bật :

”Lấy tiền đè hả? Lần đầu đó nhưng cảm giác cũng khá thú vị. Đảm bảo về dám động tới em nữa.”

Thành Trung tiếp lời:

”Anh chỉ một cái danh đó thôi. Anh Tuấn Thành cả một đống cơ.”

Minh Ngọc lớn:

“Anh Tuấn Thành làm gì mà cần nhiều ?”

Thành Trung liền :

“Là để làm dịch vụ trọn gói đó. Họ khách sạn nghỉ, đó chuyện thì Tuấn Thành sẽ giúp họ. Giống như đỡ đẻ chẳng hạn.”

Thật sự đáng ngưỡng mộ.

Cái gọi là tuyệt đỉnh công phu đây mà. Có lẽ thích hợp để thừa kế hệ thống khách sạn nhất là Tuấn Thành cũng nên.

_ _ _ _ _

Vừa bước quán, Thành Trung và Minh Ngọc thấy Thùy Dung đó. Cô đưa tay vẫy hai bọn họ.

”Ở chỗ .”

“Nhanh gớm. Bà từ trường đây mà còn nhanh hơn với Trung.”

“Tôi một mạch chứ như hai . Vừa nắm tay nắm chân chứ gì.”

Thành Trung :

 “Các em chọn món .”

Minh Ngọc đưa cho Thùy Dung menu :

“Nhờ phúc của bà cả đấy. Hôm nay bà chọn .”

“Không khách khí nhá.”

Lúc một giọng nam trầm ấm vang lên:

”Còn thiếu chọn món ?”

Minh Ngọc và Thùy Dung giật . Cả hai ngẩng lên thì thấy Tuấn Thành đó.

Thùy Dung lắp bắp:

“Ông… ông bác sĩ.”

Tuấn Thành bật :

”Không với em . Tôi là trai của Thành Trung. Không ông nào hết.”

Thành Trung Minh Ngọc mỉm :

”Cái phúc hôm nọ của còn nhờ Tuấn Thành nữa nên hôm nay cũng gọi đến luôn.”

Minh Ngọc chỉ chỗ trống bên cạnh Thùy Dung:

“Anh ạ.”

Tuấn Thành Thùy Dung :

“Vậy phiền cô.”

Thùy Dung lập tức lùi phía trong. Cô đưa menu cho Tuấn Thành.

“Anh chọn . Hôm nọ công to nhất đó.”

Tuấn Thành bật :

”Chỉ tại cô ngốc quá. Bỏ thuốc ngay mặt bác sĩ thì đúng là đến lậy cô. Không những thế còn đến lóc cả đêm tại phòng trực của nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chuyen-tinh-anh-linh-cong-binh/chuong-17.html.]

Lúc phục vụ đến gần, Tuấn Thành liền chọn món lẩu cháo do thấy Thùy Dung chăm chú trang menu ghi món đó.

Minh Ngọc tròn mắt Thùy Dung:

“Cả đêm hôm đó bà ở chỗ Tuấn Thành?”

Thùy Dung đỏ mặt:

“Tôi sợ bà chuyện nên đến xin mở cửa phòng bệnh nhưng nhất quyết từ chối còn tin nhân phẩm của Thành Trung.”

Làm tin cái hai mươi sáu tuổi mới mùi yêu đương chứ. Không làm gì Minh Ngọc mới là lạ đó.

Minh Ngọc ngờ Thùy Dung làm nhiều chuyện cho như . Không những thế bạn của cô còn lời nào về chuyện .

“Thùy Dung, cảm ơn bà. Cảm ơn vì lo lắng cho nhiều như .”

Tuấn Thành thấy một màn cảm động mắt liền bật :

“Em dâu cần cảm kích quá . Cô đến lóc một lúc lăn ngủ trong phòng trực của . Anh nghĩ cô còn ngủ ngon hơn em trúng thuốc an thần nữa đó.”

Thùy Dung lời liền tức giận, cô đánh mạnh vai Tuấn Thành:

“Anh cần mở miệng như . Anh thích c.h.ế.t thì đưa ngay cái móc khóa điện thoại trả cho .”

Minh Ngọc ngạc nhiên hai :

“Móc khóa nào?”

“Cái móc khóa bà làm cho đó. Có chữ “ThD” . Đã đó là Thùy Dung mà nhất quyết .”

Thành Trung bật :

“Anh Tuấn Thành cho rằng Th là tắt của từ Thành đó.”

Minh Ngọc Thành Trung :

”Xem em sắp đổi cách xưng hô với Thùy Dung .”

Thành Trung nắm tay Minh Ngọc lên:

“Từ xưa đến giờ bọn em quen ăn cẩu lương nên hai ăn uống vui vẻ nhé. Em liên hệ với chủ quán nên tiền sẽ em chuyển khoản. Đừng bỏ khi ăn hết nồi lẩu đó.”

Minh Ngọc Thùy Dung và Tuấn Thành:

“Anh Trung thì em cũng theo . Anh chị ở nha.”

Thùy Dung theo bóng hai rời , lẩm bẩm:

“Minh Ngọc, đúng là cái đồ nghĩa khí.”

Nói xong, cô lên định rời thì Tuấn Thành giữ tay cô :

”Ăn . Thằng Trung nó trả tiền . Không ăn là phí đó. Nếu em , sẽ giúp em trừng trị hai đứa chúng nó.”

Cũng đúng. Đồ ăn ngon mắt, chẳng tội gì bỏ cả.

Tuấn Thành :

”Không với em là tìm cho con của ? Ăn nhiều một chút. Tôi thích gầy quá, như con sẽ đủ dưỡng chất cần thiết khi ở trong bụng .”

Nói xong, Tuấn Thành liền gắp một miếng đậu phụ từ nồi lẩu bát của Thùy Dung:

“Ăn cái cho vòng một. Sau , con của sẽ thiếu sữa.”

Thùy Dung sang Tuấn Thành:

 “Anh mà còn linh tinh nữa là khách khí đấy.”

Tuấn Thành sang Thùy Dung:

“Không khách khí? Vậy em thể làm gì?”

“Tôi...”

Đối diện với Tuấn Thành, từ ngữ bay biến, cô ấp úng:

 “Tôi… sẽ ăn hết nồi lẩu .”

Tuấn Thành lớn:

“Tốt. Tôi thực sự thích em đấy.”

_ _ _ _ _

“Thành Trung, Tuấn Thành làm quen với Thùy Dung ?”

“Anh vẻ ấn tượng mạnh với Thùy Dung nên nhờ giúp đỡ.”

“Em cảm thấy hai bọn họ tuy khắc khẩu nhưng cũng sẽ vui.”

Thành Trung lớn:

”Anh thấy gần ba mươi năm độc của Thành sắp kết thúc .”

Thành Trung dừng xe ở chung cư gần hồ trung tâm:

”Minh Ngọc, đưa em tới một nơi.”

Minh Ngọc nghi hoặc:

“Chúng đến thăm nhà ai giờ ? Có thể họ đang ăn cơm tối đó.”

Thành Trung , đưa Minh Ngọc trong thang máy:

”Nếu thực sự cơm, chúng sẽ ăn luôn.”

Thành Trung lấy chìa khóa mở cửa một căn hộ tầng 12 của chung cư.

”Em .”

Đây là một chung cư hai phòng ngủ trang trí với màu trắng là chủ đạo. Ngoài , ban công của căn hộ còn những chậu hoa hồng leo và một bàn bằng gỗ kèm với hai chiếc ghế dựa. Có lẽ chủ nhà là lãng mạn, ở ban công sách, nhâm nhi một tách hoặc cà phê thì còn gì tuyệt hơn.

Minh Ngọc ngạc nhiên:

”Trong ai ạ? Hơn nữa còn chìa khóa.”

Thành Trung ôm lấy Minh Ngọc từ phía , nhẹ nhàng :

”Trong hai ?”

Minh Ngọc đầu , ngước mắt :

“Nhà của ạ?”

Thành Trung đặt lên môi Minh Ngọc một nụ hôn :

”Nó cũng là của em nữa.”

Không đợi cô kịp phản ứng, lấy một chiếc hộp xinh xắn từ trong túi áo, một chiếc nhẫn bằng bạch kim đính kim cương đeo ngón tay áp út bên bàn tay trái của Minh Ngọc.

“Đồng ý gả cho nhé.”

Con , cầu hôn cũng thật sự bá đạo.

Chẳng phim ảnh nam sẽ quỳ xuống hoặc là tặng hoa cho nữ, hoặc là cho nhẫn đính hôn kem chẳng hạn. Nếu ít nhất cũng đợi nữ đồng ý đưa tay mới đeo nhẫn chứ.

“Nhẫn cũng đeo nên em từ chối .”

Minh Ngọc , cô ôm cổ Thành Trung :

“Em bao giờ nghĩ tới việc từ chối.”

Thành Trung thuận thế bế Minh Ngọc lên:

“Vậy bây giờ sẽ là bữa cơm đầu tiên ở nhà riêng của hai đứa .”

Nói xong, liền bế Minh Ngọc về hướng phòng ngủ.

GÓC CHÉM GIÓ:

Tác giả: Anh Trung, ?

Thành Trung: Đi ăn cơm chứ .

Tác giả: Anh về hướng phòng ngủ kìa.

Thành Trung: Bà chủ nhà . Phòng ăn là về hướng đó nha.

Tác giả: À . Xin . Tôi hiểu lầm. Anh chị cứ tiếp tục ạ.

Loading...