CHUYỆN TÌNH ANH LÍNH CÔNG BINH - CHƯƠNG 16

Cập nhật lúc: 2025-08-01 06:52:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành Trung lẩm nhẩm cái tên GREY D. Anh cảm thấy nó quen, lẽ từng thấy. Sau một hồi tìm kiếm dữ liệu trong đầu, Thành Trung nhớ đó chính là trưởng nhóm truyện tranh mà Minh Ngọc tham gia. Hơn thế nữa còn nhớ tên thật của là Việt Dũng.

Cũng chẳng chờ lâu để mặt đó, tiếng chuông cổng và tiếng sủa của Milo làm Thành Trung chú ý.

“Anh Việt Dũng đến tìm em việc gì ạ?”

“Minh Ngọc mở cửa cho ?”

“Thật ngại quá. Ba em ngoài khoá cổng cầm luôn chìa khoá.”

“Không . Anh qua đây đưa cho em bản thảo chỉnh sửa. Hôm qua gọi cho em nhưng thấy em máy.”

“Bạn trai em thương nên em chăm sóc cho .”

Nghe tới đây mặt của Việt Dũng liền biến sắc. Hai tháng qua thấy Thành Trung xuất hiện, còn tưởng hai chia tay. Vì bỏ lỡ cơ hội, liền để thư tỏ tình trong sách của Minh Ngọc nhưng xem cô đến cả thư cũng chẳng chứ gì đến đồng ý làm bạn gái của .

Minh Ngọc nhận bản thảo qua khe cổng :

“Giờ ngoài cũng nắng. Có lẽ nên về ạ. Nếu gì cần trao đổi thêm thì đợi chiều mai em qua văn phòng ạ?”

Việt Dũng mỉm :

“Anh luôn đây. Nhà bạn ở gần nhà em nên ghé qua thôi.”

“Dạ . Em chào .”

Lúc Việt Dũng nổ máy rời , Milo sủa nhặng lên. Minh Ngọc đưa tay hiệu cho Milo giữ im lặng, “Milo, để yên cho Trung ngủ.”

Milo cúp đuôi xuống gốc cây khế:

“Tôi báo cho Trung kẻ địch đến tận nhà đây .”

_ _ _ _ _

Ngày hôm đó là ngày nghỉ phép cuối cùng của Thành Trung nên ba Vinh giữ để tiện chăm sóc.

Mới tám rưỡi tối, thượng tá Vinh quyết định lên giường ngủ. Thành Trung cũng lò dò theo vì đó ông Thành Trung ngủ ở ghế sô pha mà ngủ trong phòng của ông.

“Con đây làm gì?”

Thành Trung :

”Con ngủ cùng ba.”

“Thằng nhờ. Thanh niên gì ngủ sớm như gà ? Ra ngoài chuyện với Minh Ngọc . Mười giờ hãy .”

Thành Trung mừng rỡ, toét miệng :

”“Vâng ạ.”

Nói xong, chạy ngoài với tốc độ tên lửa. Hú hồn. Cứ tưởng bắt ngủ sớm cùng với ba Vinh.

Minh Ngọc đang xem bản thảo lúc sáng Việt Dũng đưa cho cô.

Thành Trung xuống bên cạnh mỉm :

“Sáng nay em mở cổng?”

Minh Ngọc ngạc nhiên:

“Anh lúc đó ngủ ?”

Thành Trung gật đầu, đưa cho Minh Ngọc bức thư:

“Anh định lén vứt nó nhưng nghĩ như thế là đúng.”

Minh Ngọc :

”Em một hộp đựng thư luôn. Anh xem ?”

Thành Trung mở to mắt cô:

“Nhiều như ?”

Minh Ngọc gật đầu. Cô dẫn lên tầng hai mở tủ lấy một hộp gỗ:

”Em để trong . Tất cả đều .”

“Tại em chúng?”

“Em quan tâm nhưng làm gì nên cất đây.”

“Thư của ?”

Minh Ngọc lấy một quyển sổ giống như nhật ký . Bức thư của Thành Trung cô cất trong đó một cách cẩn thận.

Thành Trung mỉm :

”Vậy tại thư của ?”

Minh Ngọc đỏ mặt.

Rõ ràng là mà còn hỏi. Nếu cảm tình với thì bức thư cùng chung phận với mấy bức thư trong hộp.

Minh Ngọc Thành Trung hỏi:

”Anh cất hết thư tỏ tình giống em ? Sau già bọn cùng nhé.”

“Anh chỉ mỗi một bức thư.”

“Không tin. Ba Vinh nhiều thích .”

chỉ thích một thôi. Những khác đều nhận.”

Nói tới đây Thành Trung nâng cằm Minh Ngọc lên, khiến cho cô :

“Nói. Tại ai tỏ tình cũng cầm thư về cất?”

“Em làm gì dũng khí như . Họ đưa thì cầm tìm cách từ chối. Mình nhận họ bực đánh cho thì toi ?”

Thành Trung bật :

”Biểu hiện của sự lươn lẹo.”

Minh Ngọc mở cửa ban công, Thành Trung tiến phía , nhẹ nhàng vòng tay qua eo của cô, cằm đặt lên vai cô.

”Anh phát hiện nào đó ngay từ đầu mất cảnh giác mà mở cửa cho nhà. Hình như cô thích ngay từ cái đầu tiên thì .”

Minh Ngọc bật , cô xoay , điểm nhẹ lên trán của Thành Trung:

“Anh còn hết sốt . Rõ ràng hôm đó xe của ba Vinh. Em mở cổng thì làm mà dắt xe , hơn nữa em còn đang ở ngoài, cũng cần nhà chứ.”

Nghe tới đây Thành Trung mỉm , sâu đôi mắt của Minh Ngọc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chuyen-tinh-anh-linh-cong-binh/chuong-16.html.]

“Còn chịu thừa nhận là thích ?”

Bỗng nhiên nước mắt Minh Ngọc tuôn rơi, cô nép trong lòng Thành Trung:

”Thích. Thật sự thích. Thích tới nỗi làm khi nghĩ lừa dối . Thích tới nỗi dám lời chia tay.”

Thành Trung ôm chặt Minh Ngọc trong lòng:

“Ngốc ạ. Đừng nữa.”

Minh Ngọc ngước , mắt ngấn nước.

Cô nhẹ nhàng nhón chân hôn nhẹ lên môi Thành Trung đó nhỏ giọng :

”Em yêu .”

Khó khăn lắm mới lời từ cô gái của , Thành Trung cảm thấy như nổ tung.

Anh cúi xuống nhỏ tai Minh Ngọc:

”Anh xuống nhà với ba Vinh đây. Anh sợ ở thêm sẽ tắm nước lạnh mất.”

Minh Ngọc mỉm :

“Em ngủ sẽ chốt cửa.”

Thành Trung vội vã rời . Quả thực sắp phong làm thánh nhịn.

Vừa cô gái nhỏ trêu chọc nhưng thể làm gì vì chuông báo mười giờ kém hai phút rung lên trong túi. Nếu còn ở đó nhất định sẽ thể mặt đúng giờ. Mất uy tín ba Vinh khéo ông bắt chờ thêm vài năm nữa mới cưới Minh Ngọc thì c.h.ế.t mất.

_ _ _ _ _

Lúc Thành Trung phòng thì thượng tá Vinh đang báo. Vừa thấy , ông lớn:

giờ nhỉ.”

“Vâng. Con lời ba mà.”

“Thật đó?”

Thành Trung gật đầu quả quyết:

“Thật.”

“Được. Tạm thời tin .”

Thành Trung rón rén xuống đệm trải nền nhà:

”Ba ơi, con đính hôn với Minh Ngọc ba?”

“Tại ?”

“Minh Ngọc nhiều tỏ tình lắm. Nếu em đeo nhẫn ở tay sẽ làm phiền.”

Thượng tá Vinh lớn:

“Ba tưởng lo cái gì chứ, chuyện đó đơn giản. Anh mua cái nhẫn cho nó đeo là mà.”

“Con nghiêm túc mà ba.”

“Thế hồi tỏ tình hỏi ý kiến ba ?”

Thành Trung gãi gãi đầu:

“Hồi đó ba ghét con, con sợ ba phản đối nên mới lén lút như .”

“Vậy giờ cứ thế mà làm.”

 “Con cảm ơn ba.”

Nhân lúc thượng tá Vinh vui vẻ Thành Trung đưa đề nghị:

“Sau con với Minh Ngọc kết hôn bọn con ở cùng ba luôn ?”

Thượng tá Vinh sát mép giường cúi xuống Thành Trung:

“Vậy cái nhà đang cho thuê ở Hoàng Hoa Thám cái chung cư mới mua ngay gần hồ trung tâm thành phố để hả?”

Thành Trung ngạc nhiên:

“Ba điều tra cả bất động sản của con nữa ạ?”

“Tất nhiên.”

“Nhà ở Hoàng Hoa Thám là tài sản ông bà con cho. Con sẽ cho thuê tiếp ạ vì nó quá xa nhà ba. Còn chung cư con mới mua là tiền tích luỹ cộng với tiền thưởng thi quân sự quốc tế đó ba. Nhà sẽ là nơi Minh Ngọc thể đến để sáng tác nếu .”

“Các con thể sống ở đó. Ba phản đối .”

“Lần ba con ở rể mà. Sao ba nuốt lời ?”

“Hả? Ba nuốt lời ? Ba là thử xem sợ thôi.”

“Không. Ba làm. Con đuổi khỏi nhà nên ba cho con ở đây.”

Thượng tá Vinh bật :

“Ba cầu còn chẳng chứ. Cứ thoả thuận .”

Thành Trung bật dậy, bám sát thành giường:

“Con cảm ơn ba.”

Thượng tá Vinh la lớn:

“Cái thằng , làm ba giật cả . Nằm xuống ngủ .”

Thành Trung xuống.

Một lúc dường như chìm giấc ngủ, thượng tá Vinh lấy một quyển sổ nhỏ ghi ghi chép chép trong đó, một dòng chữ “Ngủ ngáy.” ông cuối của quyển sổ.

Thượng tá Vinh vắt tay lên trán suy nghĩ.

Thành Trung thể vì Minh Ngọc mà chịu ở rể ?

Ông thừa sợ con gái ông buồn, sợ ông một ai chăm sóc mà chẳng ngại khác là “chó chui gầm trạn”. Một đàn ông như đốt đuốc tìm chắc gặp . Con gái ông thật sự phúc.

Ông mỉm khẽ :

“Vợ ơi, tìm con rể như em hài lòng ? Em ở đó phù hộ cho hai đứa nó một cuộc sống thật vui vẻ em nhé.”

Thành Trung đệm ở phía khẽ lấy tay lau nước mắt. 

“Cảm ơn ba vì tất cả. Từ nay con sẽ ba lo cho Minh Ngọc. Con cũng sẽ cùng em chăm sóc cho ba giống như cách ba luôn lo lắng cho bọn con .”

Loading...